N
VỤ ÁN NGÓN TAY CÁI CỦA
VIÊN KỸ SƯ
hững năm tháng hai chúng tôi cộng tác với nhau rất thân thiết ấy,
trong số những vụ án mà Sherlock Holmes phải giải quyết, thì chỉ
đúng hai trường hợp tôi giới thiệu với khách hàng về tài năng lỗi lạc
của anh ấy. Thứ nhất là vụ ngón tay cái của Hatherley, sau nữa là vụ đại tá
Warburton phát điên. Trong hai vụ án này, đối với những người có óc suy
luận độc đáo và nhạy bén, thì vụ sau đáng để nghiên cứu hơn. Thế nhưng vụ
trước mở đầu vô cùng kỳ lạ, các tình tiết sự việc đầy kịch tính, có lẽ bởi thế
nó đáng được ghi chép lại hơn, dù rằng trong vụ này anh bạn tôi ít phải sử
dụng năng lực suy luận siêu việt thường vẫn áp dụng để phá các vụ án trước
đó. Tôi tin là vụ án này đã được đăng tải trên báo chí không chỉ một lần. Thế
nhưng cũng giống như tất cả các bài phóng sự dạng này, người viết chỉ dùng
có nửa trang báo để đăng câu chuyện một cách sơ lược, đại khái thì chắc
chắn không thể khiến người ta chú ý được. Thế nên, thà cứ để cho sự thể từ
từ phơi bày ra trước mắt bạn, cùng với những phát hiện mới sẽ giúp mọi
người hiểu thêm về chân tướng của toàn bộ sự việc. Như vậy, bí ẩn của vụ
án cũng sẽ được giải mã từng bước một.
Cảnh tượng lúc ấy để lại trong tôi một ấn tượng vô cùng sâu đậm, dù
thời gian trôi đi, hai năm trời đã qua, nhưng tôi gần như vẫn còn nhớ rõ mồn
một từng sự việc.
Bây giờ, tôi sẽ đi vào phần chính của câu chuyện, nó xảy ra vào mùa hè
năm 1889, không lâu sau khi tôi kết hôn. Lúc ấy tôi trở lại hành nghề y, bỏ
Holmes một mình trong căn nhà ở phố Baker, tuy tôi vẫn thường xuyên đến
thăm anh ấy, thậm chí có lúc còn khuyên anh ấy hãy từ bỏ thói quen sống tự
do phóng túng và tới thăm chúng tôi. Công việc của tôi ngày càng tấn tới.
Cũng may là chúng tôi chuyển đến chỗ ở mới cách nhà ga Paddington không