NHỮNG VỤ KỲ ÁN CỦA SHERLOCK HOLMES - Trang 79

- Chính ông Gibson. Khi có người báo, ông ta và một số người khác

cùng từ trong nhà chạy ra. Ông ta kiên quyết không cho ai di chuyển thi thể
nạn nhân cũng như mọi thứ, trước khi cảnh sát tới.

- Thật sáng suốt. Tôi đọc trên báo, biết rằng hung thủ bắn ở cự ly không

xa?

- Quả vậy, rất gần là đằng khác.
- Viên đạn xuyên qua thái dương bên phải, đúng không?
- Sát gần chỗ đó, thưa ngài.
- Thi thể nằm ở tư thế nào?
- Nằm sấp. Không có dấu vết vật lộn. Không một dấu vân tay. Không

thấy có vũ khí. Tay trái của bà ta giữ chặt mẩu giấy do Dunbar viết.

- Anh vừa bảo là nắm chặt ư?
- Đúng như vậy! Chúng tôi phải rất vất vả mới mở các ngón tay ra được.
- Điều này vô cùng quan trọng, vì nó loại bỏ được giả thiết là mảnh giấy

bị nhét vào tay khi nạn nhân đã chết, nhằm tạo chứng cứ giả. À, tôi nhớ rồi,
trên mảnh giấy viết: “Tôi sẽ đến cầu Thor lúc 9 giờ tối. G. Dunbar”, đúng
không?

- Đúng, đúng vậy!
- Cô Dunbar đã thừa nhận mình viết mảnh giấy đó?
- Thưa vâng.
- Cô ta giải thích ra sao?
- Cô ấy chuẩn bị biện hộ cho mình tại tòa nên chẳng nói gì cả.
- Quả là bài toán hóc búa đây. Về mảnh giấy, xem ra còn rất mù mờ.
- Nhưng, - Anh chàng cảnh sát chen vào - theo thiển ý của tôi, trong toàn

bộ vụ này, mẩu giấy là điểm sáng tỏ duy nhất đấy.

Sherlock Holmes lắc đầu:
- Bây giờ cứ giả thiết mảnh giấy đó là do bị cáo viết thật, thì bà ta đã

phải nhận được trước đó một vài giờ. Vậy vì sao người chết vẫn nắm chặt nó
trong tay? Khi gặp nhau, họ đâu cần tới mảnh giấy đó nữa? Điều đó chẳng
phải rất lạ sao?

- Nghe ngài nói vậy, tôi cũng thấy kỳ lạ thật.
- Tôi muốn ngồi yên đây suy nghĩ một lát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.