NIẾP MÔN - Trang 1008

không chút thay đổi, nhưng bên trong hai mắt đã bắn ra hàn ý vô tận, nói
xong câu đó, hắn xoay người muốn đi.


"Vội vã rời đi như vậy, sợ tên lửa bắn vào người cậu sao?" Niếp Ngân

lại cười lạnh, nhắm hai mắt, hoặc như u linh chắn trước mặt Niếp Thâm
trước, nghe hắn nói.


Niếp Thâm ngẩn ra, ánh mắt hắn đột nhiên tràn ngập cảnh giác.

Mọi người trong hội trường sớm đã rối tung lên.

"Các vị đừng kinh hoảng, tên lửa không đến được đâu." Niếp Ngân lớn

giọng trấn an một tiếng.


Ánh mắt Niếp Thâm ngẩn ra: "Anh có ý gì?"

Niếp Ngân lại nhìn về phía hắn một lần nữa, gằn từng chữ: "Mẹ cậu

đang đợi cậu, chẳng lẽ cậu không muốn gặp bà ấy sao? Cho tới bây giờ, ở
trong lòng bà ấy người bà ấy muốn giữ lại nhất chỉ có cậu!"


"Tôi không rõ ý của anh." Niếp Thâm ra vẻ bình tĩnh.

"Cậu có cha Rawson chịu trách nhiệm, nhưng cậu đừng quên, chết ở

trong tay ông ta đã có bao nhiêu người?" Niếp Ngân lạnh như băng nói.


Niếp Thâm đột nhiên nheo lại hai mắt.

Mọi người nhìn nhau.

Đúng lúc này, ngoài giáo đường có một người đi tới, đầu tiên giọng nói

vang lên: "Đây là lần đầu tiên tôi dùng thuật hàng đầu để ngăn cản tên lửa,
nói ra nhất định không có người nào tin tưởng."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.