"Tôi ti bỉ , kỳ thật tôi vẫn rất rõ, nguyên nhân tôi muốn gả cho anh là vì
tôi muốn nhớ tới anh ấy, anh có biết, tôi cũng không yêu anh, nhiều năm
qua, tôi chỉ cảm động và ỷ lại vào anh." Lãnh Tang Thanh thở dài, tự đáy
lòng nói.
"Nói như vậy, em đã quyết định ?" Niếp Tích tâm như đao cắt.
Lãnh Tang Thanh đưa lưng về phía Niếp Ngân, bên môi cười nhẹ nhàng
khoang khái, nhìn về phía Niếp Tích, "Không phải anh cũng nên quyết định
sớm một chút sao? Nếu anh không chút cảm giác đối với cô ấy, như vậy khi
cô ấy xuất hiện ở giáo đường, vì sao ánh mắt anh lại kích động; nếu anh
thật không có cảm giác với cô ấy, như vậy khi cô ấy nói mình không mang
thai con anh, vì sao ánh mắt anh lại nổi lên sự mất mất, anh chờ mong cái
gì? Tôi không rõ ràng lắm, nhưng tôi nghĩ, chỉ cần anh suy nghĩ cẩn thận,
thì sẽ biết được lòng mình muốn cái gì ."
Hơi thở của Niếp Tích dồn dập.
Niếp Ngân kéo Lãnh Tang Thanh qua, nhìn chằm chằm cô, đáy mắt che
kín vui mừng:"Thanh Nhi, em nguyện ý theo anh sao?"
"Bởi vì anh phải giải thích cho em rất nhiều." Ngữ khí Lãnh Tang
Thanh chuyển lạnh, nhìn hắn.
Ánh mắt Niếp Ngân nổi lên kích động.
"Niếp tiên sinh, người này tôi sẽ thay anh đưa đi Tu Viện, các người
cách xa nhau giờ mới gặp lại, hay là không cần đi." Mặc Di Nhiễm Dung
nhìn Niếp Ngân thâm tình nhìn Lãnh Tang Thanh, trong lòng nổi lên từng
đợt chua xót.