NIẾP MÔN - Trang 1064

Niếp Ngân không cười, nhưng đáy mắt lạnh hơn .

Lãnh Tang Thanh thấy vậy, tâm liền lạnh hơn phân nửa, cô rất hiểu

Niếp Ngân, chỉ cần hắn biểu lộ ra khuôn mặt này, thường thường mọi
chuyện đã không thể hoãn lại nữa, dưới tình thế cấp bách, cô đành phải nói
với Lãnh Thiên Dục --


"Anh cả, em đồng ý trở về với anh!"

Thượng Quan Tuyền nhìn Lãnh Tang Thanh, run sợ rồi sau đó thở ra

một hơi nhẹ nhõm.


Lãnh Thiên Dục buông lỏng bạc môi, hơi hơi nhếch một cái, thực hiển

nhiên đối với quyết định này của Lãnh Tang Thanh làm hắn vô cùng thỏa
mãn. Nhưng Niếp Ngân lại không nghĩ như vậy, sửng sốt nửa ngày, tay cầm
súng vẫn giằng co ở giữa không trung, thật lâu sau hắn mới mở miệng, đôi
mắt chim ưng đau đơn và không thể tin được: "Thanh Nhi, em nói cái gì?"


"Ngân..." Lãnh Tang Thanh tiến lên ôm mạnh lấy hắn, vùi vào trong

ngực hắn thật sâu, nước mắt chảy xuống từ hai má, giọng nói sớm đã mất đi
nghe đứt quãng: "Em không muốn rời xa anh... Thật sự không muốn,
nhưng... Nhưng em không thể trơ mắt nhìn anh cùng anh trai em chém giết
lẫn nhau được, hai người đều là những sinh mệnh quan trọng nhất của em,
em không muốn như vậy... Em sẽ áy náy... Thật sẽ..."


"Thanh Nhi..." Cánh tay cấm súng của Niếp Ngân chậm rãi buông ra,

nhẹ nhàng buông tay, súng rơi xuống đất, ngón tay thon dài nhẹ nhàng run
run , xoa cái lưng của cô, lại tiện đà ôm cô thật sâu.


Chính là ngày này, ngày mà hắn sợ nhất cuối cùng đã tới, giờ khắc này,

mặc dù hắn là chủ thượng cao cao tại thượng cũng không làm được gì, giờ
này khắc này, hắn cảm thấy mình thật vô lực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.