NIẾP MÔN - Trang 159

a, Niếp Tích, anh có phải trên người có triệu chứng phân liệt, nếu không thì
sao..."

"Cô bình thường cũng đều thức "sớm" vậy sao?" Niếp Ngân không để ý

đến cô nói gì, chỉ lên tiếng cắt ngang lời cô, sau khi đem tờ báo đặt ở một
bên thì nhìn cô hỏi.

Lãnh Tang Thanh nghe ra hàm ý của anh, nhíu mày, cả người trên sô

pha bật dậy, nhìn chằm chằm anh nói: " Niếp Tích, tôi là khách của anh,
khách lại không có quyền ngủ sao?"

Tối hôm qua cô lo lắng không yên, người đàn ông này vô duyên vô cớ

mang cô đến đây rốt cục muốn làm gì? Cô càng nghĩ càng không hiểu,
nhưng cũng tốt, anh chỉ đem cô ném ở đây, ít nhất thì tối hôm qua anh
không quay về, cô cũng an tâm một chút.

Niếp Ngân nghe xong lời cô, lông mày hơi nhướng lên, khẽ cắn môi,

"Khách? Ai nói cô là khách?"

"Vậy anh muốn là gì?" Lãnh Tang Thanh nhíu mày mà nhìn anh.

Đôi mắt Niếp Ngân và cô nhìn nhau, không nói ra mục đích ngay, mà

không hề chớp mắt đánh giá khuôn mặt cô, trong sâu thẳm đôi mắt dần hiện
ra một tia thâm sâu, lạnh lùng nhưng lại khiến người khác sợ hãi, có thể
nhìn thấu lòng người.

"A, cái đó..." Cô cảm thấy bị anh nhìn chằm chằm toàn thân đều không

tự nhiên, anh rất đẹp trai là thật, nhưng cho dù có đẹp trai hơn nữa, bị anh
nhìn chằm chằm vào người cũng thấy không quen, vô thức mà cơ thể lùi về
phía sau, xấu hổ cười cười, "Tôi có chút đói bụng, tôi, tôi đi nhà bếp ăn cái
gì đã." Nói xong, nhanh như chớp mà chạy đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.