NIẾP MÔN - Trang 160

Niếp Ngân nhìn bóng lưng của cô, đôi mắt có chút nheo lại, khóe môi

cong lên, lại xoay người như không có việc gì mà tiếp tục đọc báo.

Nhưng sự yên tĩnh này không duy trì được bao lâu, rất nhanh, một bàn

tay nhỏ bé đem tờ báo trên tay anh giật xuống, cô "Quang minh chính đại"
mà nhìn vào đôi mắt thâm sau không cách nào đọc được suy nghĩ của anh,
nói từng tiếng một: "Niếp Tích, vì sao trong nhà bếp ngay cả bữa sáng cũng
không có?"

Cô đói đến mức bụng muốn dán vào lưng luôn rồi.

Niếp Ngân đem tờ báo dứt khoát ném sang một bên, thân thể cao lớn

hướng ra trước mà dò xét, đôi mắt rốt cục cũng hiện lên ý cười, "Cô đói
bụng?"

Lãnh Tang Thanh thật muốn tát anh một cái! Lời này không phải dư

thừa quá sao? Ngày hôm qua cô bị đem tới đây cho đến bây giờ, một chút
thức ăn cũng chưa từng ăn!

"Lẽ nào lão gia ngài không phải ăn sao?" Cô cười như không cười mà

nhìn anh, nghiến răng nói từng chữ.

Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh!

Ở trong nhà người khác không thể không cuối đầu, quan trọng là, cô

muốn biết anh rốt cục có mục đích gì, cho nên phải cố gắng dịu dàng một
chút, hiền lành một chút, hợp tác một chút, nói như vậy cũng không cho
phép bắt cô chịu khổ cực.

" Người làm đã đem nguyên liệu nấu ăn để trong nhà bếp, đi làm đi."

Giọng Niếp Ngân vẫn nhẹ nhàng như trước, mềm mại giống như chiếc lông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.