NIẾP MÔN - Trang 165

Anh mắt của cô như chiếc lông vũ mềm mại, lại giống như cây lan tử la
lộng lẫy.

Người tới đón suýt nữa nhìn đến chóng váng, người phụ nữ đi đến trước

mặt bọn họ, ánh mắt nhìn quản gia La Sâm lộ ra một khí chất hơn người,
"Tôi là người mà các người phải đợi."

Quản gia La Sâm vội vàng đi đến: “Thật vinh hạnh được gặp cô, đại

nhân, tôi là quản gia của Niếp Tiên Sinh, tôi là La Sâm.” Không ngờ lại là
một cô gái trẻ tuổi nhứ thế này, dĩ nhiên sau khi nói ra câu đó cũng không
nói gì nữa.

Cô gái nhẹ nhàng gật đầu, "Đừng gọi tôi là đại nhân, gọi Mặc Di Nhiễm

là được rồi."

"Không dám không dám, người là đại nhân nổi tiếng, phải kính trọng

mới phải." Tay La Sâm làm động tác "Mời" , cung kính mà nói.

Mặc Di Nhiễm cũng không miễn cưỡng, đi theo đoàn người rời khỏi sân

bay.

_________________________________

Niếp Ngân cho là Lãnh Tang Thanh đang ngủ trong nhà bếp.

Một tiếng động cũng không có.

Đợi gần nữa tiếng đồng hồ, rốt cục cũng bỏ tờ báo trong tay xuống, nhịn

không được mà đứng lên đi vào nhà bếp.

Cửa nhà bếp đóng chặt, phía sau cánh cửa là một nhà bếp lộng lẫy,

chùm đèm thủy tinh chiếu ánh sáng xuống chiếc bàn đen như như lông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.