không chớp mắt, thấy dáng vẻ anh cô có chút hoảng sợ, quan sát hồi lâu
mới phát hiện anh hình như đang rơi vào trầm tư, rõ ràng đang nhìn cô,
nhưng ánh mắt giống như xuyên qua cô mà nhìn người khác.
Nhẹ nhàng bước tới, vốn muốn biết anh rốt cục đang nhìn cái gì, lại
phát hiện anh mắt anh vẫn tiếp tục nhìn cô, muốn nhắc nhở anh nên tỉnh lại.
Lúc cô tới gần, anh đã thu lại những suy nghĩ lộn xộn, từ lúc nào anh lại
thường nghĩ đến chuyện trước kia? Thấy cô vô cùng tò mò mà nhìn trộm
anh, một ý cười xuất hiện trong tận sâu đôi mắt anh.
Lãnh Tang Thanh trừng mắt liếc anh một cái, thấy sự trêu ghẹo trong
mắt anh, tức giận mà nói, "Ăn cơm."
Niếp Ngân mím môi, chủ động giúp cô dọn món ăn...
__________________________
Không khí trên bàn ăn cũng tương đối hòa hợp, nói hòa hợp có chút
không chính xác, nghiêm khắc mà nói phải là yên tĩnh, rõ ràng hai người ăn
cơm, lại như là một người, ngoại trừ tiếng dao nĩa va chạm nhau, ngoài ra
không có âm thanh nào khác.
Dĩ nhiên, tiếng dao nĩa va chạm nhau cũng do Lạnh Tang Thanh tạo
nên.
Đối diện với người đàn ông giống như là không khí này, lúc ăn cơm cực
kì lặng lẽ, giống như lần đầu tiền cùng anh dùng cơm, chẳng qua lúc này
anh có vẻ yên tĩnh hơn, ngay cả sử dụng dao nĩa cũng không phát ra một
chút âm thanh, như là một người có gia giáo cực tốt, tất cả lộ ra khí chất ưu
nhã không giống người bình thường.