NIẾP MÔN - Trang 170

Anh như vậy làm Lãnh Tang Thanh nhớ tới đại ca của cô Lãnh Thiên

Dục, có phải đàn ông sở hữu tài sản lớn đều thích làm ra vẻ trầm lắng?
Không đúng, Cung Quý Dương không giống như vậy, lúc ăn cơm cô luôn
thích náo nhiệt, loại yên lặng này tuyệt đối sẽ làm cô chết nghẹn.

Cô nhíu mày, cố ý dồn sức cắt miếng thịt bò, cắt một miếng nhỏ mà

khiến cho tiếng lách cách của dao nĩa vang lên, đối với người đàn ông này
rốt cục có hiệu quả, động tác dùng cơm hơi ngừng lại, nhìn cô một cái lạnh
lùng hỏi, "Cô với miếng thịt bò này có oán hận gì sao?"

Lãnh Tang Thanh ngẩng đầu nhìn anh, hiếm có, trên bàn ăn lại nói đùa.

"Niếp Tích, anh bình thường ăn cơm không thích nói chuyện sao?"

Nhịn không được mà hỏi.

"Tại sao lại phải nói?" Niếp Ngân hơi nhíu mày, khẽ nhấp một ngụm

rượu đỏ, mùi vị tuyệt vời lan tràn khắp vị giác, nha đầu này quả thực có bản
lĩnh, thức ăn làm ăn rất ngon.

Lãnh Tang Thanh đem một miếng thịt bò lớn cho vào miệng, nói cái gì

mà ư rồi ô, Niếp Ngân nghe không rõ, nhíu mày nhìn cô, "Cô đem đồ ăn
trong miệng nuốt xuống rồi hả nói nữa."

Cô không giận mà trừng mắt với anh một cái, hi vọng quá nhiều, miệng

giật giật, cố ý phát ra tiếng nhai thức ăn, thấy vẻ mặt anh không giận mà
còn rất vui vẻ, sau khi lại uống một hớp nước hoa quả hắng hắng giọng

"Tôi vừa mới nói, anh thích ăn trong yên lặng như thế, người ăn chung

với anh sẽ cảm thấy ngột ngạt, buồn bực muốn chết."

"Trên thực tế tôi đã quen ăn cơm một mình." Tiếng nói của Niếp Ngân

vẫn bình thản như nước, vài chục năm vẫn sống như thế, cuộc sống của anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.