Đang toát mồ hôi lạnh, lại thấy người đàn ông say rượu đó đột nhiên té
trên mặt đất, hai tay ra sức bịt trên miệng, giống như rất khó chịu, Niếp
Tích có lẽ là không ngờ tới lại như vậy, lông mày hơi giật.
Lãnh Tang Thanh đầu tiên chạy tới, gần như thế mà quan sát khuôn mặt
Niếp Tích, thật vô cùng kinh ngạc, so với trên ảnh chụp, tự mình nhìn hắn
càng thêm hấp dẫn, ngũ quan thanh tú, môi mỏng nước, còn có dáng vẻ cao
ngất và cường tráng...
"Tiểu nhân, đưa kẹp cà-vạt của ngươi cho tôi mượn dùng một chút."
Lúc này quan trọng nhất vẫn là cứu người, còn lại về sau hãy nói.
Niếp Tích đầu tiên là sửng sốt, lập tức bắt đầu cẩn thận đánh giá người
phụ nữ đột nhiên xông ra trước mặt, hẳn là một phụ nữ tốt, còn có tóc ngắn
chỉnh tề, ăn mặc giản dị, đội nón len, quần jean, đơn giản nhưng cực kì hợp,
có điều quần áo trên người cô đều có hình ngôi sao, tầm mắt hơi nghiêng,
rơi trên khuôn mặt trắng nõn của cô, cô giống như đang dùng ngôi sao trên
mắt để nhìn trộm hắn.
Nhưng chờ một chút....
"Cô gọi tôi là cái gì hả?" Niếp Tích mơ hồ chớp mi, trái lại không để ý
tới người đàn ông nằm trên mặt đất.
"Không muốn nhìn hắn chết, ngươi cũng đừng nói những lời vô ích."
Lãng Tang Thanh thấy được trên khuôn mặt người đang ông này đang rất
đỏ, là hình dạng của người đang bị ngạt thở, liền đưa tay về phía Niếp Tích,
cử động nhẹ nhàng nhưng thái độ rất kiên quyết.
Niếp Tích nhìn thoáng qua người đàn ông nằm trên mặt đất, lại nhìn
Lãnh Tang Thanh, im lặng, trong mắt mang theo một chút cân nhắc đem