NIẾP MÔN - Trang 206

Tiêu Tông, "Không phải tôi thừa nước đục thả câu, thật là một câu không
thể nói rõ, tóm lại chúng ta bây giờ việc phải làm là đem bữa sáng ăn hết,
như vậy mới có sức mà chạy trốn."

Hai người sau khi nghe xong, trên mặt càng nghi ngờ, nhưng vì nắm

chắc thời gian, lại không thể chậm trễ nữa, cũng đều về lại vị trí của mình,
từng ngụm từng ngụm mà lấp đầy bao tử.

Không đến năm phút, mọi người đã ăn xong bữa sáng.

"Tang Thanh, tiếp theo chúng ta phải làm gì?" Tiêu Tông hỏi.

Lãnh Tang Thanh "ừng ực" uống hết rượu còn lại trong ly, bỏ ly xuống,

liếm môi: "Tay nghề của người này thật đúng là không còn gì để nói." Cô
dùng khăn lau miệng, sau đó nhìn hai người nói: " Trong lúc chạy đi, gặp
phải phiền phức gì, đã có thể dựa vào các người." Nói xong, cô đẩy cửa
phòng ăn, đứng ở trong hành lang mà đi tới đi lui nhìn xung quanh một
chút, tiếp theo quay lại nói: "Đi theo tôi! Mau!"

Hai người vội vàng chạy ra, đi theo phía sau Lãnh Tang Thanh.

"Tôi hôm qua em không hề nghỉ ngơi, là đi tìm lối ra sao?" Tiêu Tông

hiếu kỳ.

"Không hề." Lãnh Tang Thanh lắc đầu.

"Chúng ta bây giờ trốn như thế nào? Chẳng lẽ phải tiếp tục tìm cửa?

Nếu như có thể dễ dàng tìm được, ta nghĩ quản gia La Sâm cũng sẽ không
cho chúng ta không gian tự do rồi." Giáo sư Tra Nhĩ ít nhiều có chút than
phiền.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.