NIẾP MÔN - Trang 277

Cô kéo cơ thể suy yếu, bước đi thong thả tới bên giường Niếp Ngân,

nồng ấp mà nhìn chằm chằm khuôn mặt Niếp Ngân, lúc này hai mắt anh
nhắm nghiền, giống như một đứa trẻ đang ngủ say, vùng trán này không
làm cho kẻ khác sợ hãi, nhìn không thấy như dã thú, yên lặng, ngoan ngoãn,
giống như ánh trăng sáng trong đêm.

Cô thở nhẹ, có chút hồi hộp, bàn tay nhẹ nhàng sờ lên mặt của Niếp

Ngân, ngón tay nhỏ nhắn như ngọc lên xuống theo từng đường nét như chú
cá đang bơi.

Lúc này, cánh cửa nhẹ nhàng đẩy ra, Lãnh Tang Thanh sợ hãi vội vàng

thu tay về, thấy Tần quản gia đẩy một chiếc xe lăn đến, trên mặt lộ vẻ điềm
đạm nhưng miệng luôn nở nụ cười.

"Xem ra tôi đến không đúng lúc rồi, tôi rất xin lỗi, nhưng Niếp tiên sinh

dặn tôi qua đây dẫn cô đi ra ngoài, cùng ông ăn sáng." Tần quản gia tỏ vẻ
xấu hổ mà hỏi ý kiến.

"Niếp tiên sinh?" một đôi linh châu của Lãnh Tang Thanh đảo một

vòng.

Tần quản gia vội vàng giải thích: "À, người tôi chỉ là cha của Niếp

Ngân và Niếp Tích thiếu gia."

Lãnh Tang Thanh sửng sốt, con người ấy nổi giận như rồng, âm thanh

như sấm, hơn nữa bác ấy có lòng nghi ngờ rất lớn, bây giờ trong đầu cô, có
thể ông không kìm nén được sự tức giận.

"Ha ha, sao lại làm thế? Đột nhiên đầu tôi có chút choáng váng. Giường

đâu? Tôi phải nghỉ ngơi một chút." Đang nói chuyện, cô bước từng bước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.