NIẾP MÔN - Trang 307

Lãnh Tang Thanh mặc dù có chút cô đơn, nhưng vẫn hăng hái bừng

bừng chạy xuống lầu, cô chính là loại người, cho dù trời có sập xuống, cô
cũng muốn ăn uống no đủ rồi chết.

Niếp Tích từ xa đã thấy Lãnh Tang Thanh như con bướm tung tăng chạy

tới, anh đem gậy đánh gôn văng trên mặt đất, hết sức hưởng thụ mà thưởng
thức một bức tranh tuyệt đẹp.

"Này, song sinh, nhìn cái gì chứ!" Lãnh Tang Thanh đi tới bên cạnh

Niếp Tích, cái tay như ngọc của cô vỗ lên vai Niếp Tích một cái, đồng thời,
trong không khí xẹt qua một hương thơm của cô.

Niếp Tích cười cười, cười đến mức giống như một tên tiểu tử ngây ngô:

"À, chưa từng, đánh sao?" Anh cầm quả bóng gôn, xoay vòng trong bàn tay.

"Tôi là một tiểu cô nương, sao có thể chơi loại trò chơi của ông già thế

này." Lãnh Tang Thanh coi thường mà lắc đầu.

Niếp Tích ngoài ý muốn không "Đáp lễ" lại cô, trên mặt vẫn lộ ý cười

động lòng người: "Tôi dạy cho cô? Thế nào?" Nói xong, không đợi Lạnh
Tang Thanh trả lời, anh đem gậy đánh gôn nhét vào tay cô, tay cũng nắm
lấy tay cô đang cầm gậy đánh gôn.

"Tay này bên trong, tay này bên ngoài, với ..." Niếp Tích thì thầm trong

miệng, tâm tình không ở trên gậy đánh gôn mà nhìn Lãnh Tang Thanh trên
mặt đất.

Tâm trạng không ở trên gậy đánh gôn, lại để trên ngón tay anh, Lãnh

Tang Thanh cầm gậy đánh gôn đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "Niếp Ngân rốt
cục là người thế nào? Có thể nói cho tôi biết không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.