cùng cũng có một ngày như mong muốn, rất nhiều đại thụ không phải đều
có hai nhánh lớn hợp lại một chỗ sao?"
Một hơi nghe xong Lãnh Tang Thanh nói một đóng chuyện, Niếp Tích
chỉ lạnh lùng cười: "Chuyện này thì liên quan gì đến chuyện cây cối, có một
số việc chính là so với cành cây rập rạp phức tạp hơn nhiều."
Lãnh Tang Thanh hạ mi, giống như một đóa hoa trên bãi cỏ, vô cùng
tươi mới: "Đây là thí dụ, anh phải tiếp nhận lời khuyên từ đáy lòng của tôi,
theo suy nghĩ của tôi đi."
Niếp Tích mạnh mẽ quay đầu nhìn Lãnh Tang Thanh, hai mắt gắt gao
mà nhìn đôi mắt cô, ánh mắt trong nháy mắt tụ thành ánh sáng, hành động
này dọa Lãnh Tang thanh nhảy cẩng lên, "Sẽ không còn gặp lại, cho dù
ngay trước mặt."
Vẻ mặt Lãnh Tang Thanh ngẩn ra, đôi mắt linh động đảo một vòng, có
chút khó hiểu mà vỗ vai Niếp Tích, oán hận nói: "Cái người này, nói thế
nào cũng không chịu thua."
Niếp Tích chậm rãi thả lỏng đôi mắt, có chút cười: "Ngân sẽ không cho
người khác cơ hội tiễn anh ấy, cho nên, nói trước một tiếng, đại ca sau này
phiền cô chăm sóc rồi."
Trong tim Lãnh Tang Thanh, có một sự vui sướng độ nhiên bắt đầu
dâng lên, kiềm chế không được sự vui mừng mà cười, đối với tình yêu này
sớm đã đem sự sợ hãi để lại sau đầu: "Anh cũng đừng chơi bời nữa, đừng
làm tổn hại thế gian."
Niếp tích gật đầu, lại nhìn lên trời: "Trời sắp mưa rồi, trờ về thôi."
Lãnh Tang thanh cũng ngẩng đầu nhìn: "Ừ, tôi cũng có chút mệt mỏi."