NIẾP MÔN - Trang 315

Thứ tuyệt đẹp này, suy cho cùng là bởi vì ban ơn cho ánh sáng, hay là

sự truyền đạt của đám mây? Vì sao hai thứ mâu thuẫn nhau, lúc không nên
thay thế nhau lại tuyệt mỹ như vậy?

Lòng Lãnh Tang Thanh, cũng có chút giống như ánh sáng bên rìa đó.

Niếp Tích ở bên cạnh, cố ý vô tình mà đánh một gậy gôn, ánh mắt nhìn

theo gậy gôn, từ mặt đất, bay đến nơi xa, lại về mặt đất, lại ném đi xa...

Di chuyển trôi chảy, lúc này nhìn qua dường như không còn vẻ ngang

ngược thường ngày, biểu cảm trên mặt bất ngờ bình tĩnh, một đôi mắt thâm
thúy, có chút suy nghĩ, không thể nghi ngờ.

"Đùng đùng..." Bầu trời vang lên tiếng sấm.

Đem sự yên tĩnh lúc này càng thêm yên tĩnh.

...

"Này!" Niếp Tích mở miệng trước.

"Ừ?"Lãnh Tang Thanh bị Niếp Tích cắt ngang mạch suy nghĩ.

"Lần trước Ngân rời khỏi nhà, đến bây giờ lần thứ hai trở về, hết thảy

đúng mười hai năm." Đang nói chuyện, Niếp Tích không rời khỏi hướng
của gậy gôn, thâm thúy như cũ.

"Mười hai năm? Anh ấy không phải ở nơi này sao?" Lãnh Tang Thanh

có chút gật mình.

"Không phải, anh ấy ở bên ngoài có chuyện riêng." Niếp Tích ngừng

động tác, giơ cánh tay phải lau mồ hôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.