"Cái tên bất hiếu kia, lại mười hai năm không có về nhà, anh ta rốt cục
bận nhiều lắm sao." Lãnh Tang Thanh mặc dù đang quở trách Niếp Ngân,
nhưng trong lời nói đều có thể nghe ra một chút yêu thương.
Niếp Tích cong môi, nói chuyện mà cười cười: "Nghe cha nói, anh ấy ở
bên ngoài có rất nhiều kẻ thù, cho nên vì không quấy nhiễu nơi này, anh ấy
vốn không trở lại đây, đối ngoại đều tuyên bố không có người nhà."
Lãnh Tang Thanh tập trung tinh thần lắng nghe, đối với bí mật của Niếp
Ngân, cô càng có hứng thú.
Niếp Tích ngồi xuống, không hề gần Lãnh Tang Thanh, giữa hai người
có thể để một chiếc xe đua.
"Các người lần này đi, không biết lúc nào có thể gặp lại." Ánh mắt Niếp
Tích nhìn ra xa, bắt đầu có chút u buồn.
"Haiz, cái tên song sinh nhà ngươi, cũng có vẻ mặt này!" Lãnh Tang
Thanh đứng dậy, đi tới bên cạnh Niếp Tích, lại ngồi xuống, một tay khoát
lên vai anh: "Thế nào? Mười hai năm không gặp đại ca, đột nhiên biết phải
đi, trong lòng có cảm giác gì?"
Niếp Tích không nói gì, cũng không nhìn Lãnh Tang Thanh.
Lãnh Tang Thanh vỗ vỗ vai anh, vẻ mặt giống như một đức cha giải tội:
"Ừ, đây là lẽ thường tình. Nhưng từ nhỏ anh em ở cùng một chỗ chơi đùa,
cuối cùng phải lớn lên, đi đối mặt với người giống hệt mình. Hai nhánh cây
trên một thân cây, bởi vì muốn lớn lên, sẽ hướng ra hai hướng khác nhau
tiếp tục lớn lên, khai chi tán diệp, nhưng có một ngày một bên nghĩ đến đối
phương, lúc liếc mắt nhìn đối phương, lại phát hiện cây bên kia đã thành đại
thụ. Chỉ có điều có quan hệ gì, chỉ là toàn tâm hướng về phía trước, cuối