Cánh tay mới buông lỏng, Lãnh Tang Thanh liền nhanh chóng, chạy ra
cửa.
_________________________________
Trên bàn cơm.
Đặc biệt phong phú.
Vẻ mặt của Niếp Nhân Quân.
Đặc biệt phong phú.
"Thanh nhi, đến đây, nếm thử cái này, Niếp bá bá đặc biệt sai đầu bếp
làm món này, Niếp bá bá dám nói toàn thế giới cũng không tìm ra món
này." Niếp Nhân Quân đôn hậu cười, dùng dao nĩa gở gạch cua, bỏ vào
trong chén của Lãnh Tang Thanh.
"Cám ơn bác trai!" Lãnh Tang Thanh kiềm chế cơn đói bụng của mình,
mà không nuốt cả cái muỗng.
"Quả thực là quá ngon rồi!" Lãnh Tang Thanh liên tục nhấp nháp món
gạch cua trong miệng, lớn tiếng khen ngợi, sau đó, liếc mắt nhìn Niếp Ngân
ngồi bên kia.
Niếp Ngân đưa một muỗng trứng cá muối vào trong miệng, từ tốn mà
nhai, dáng vẻ không biết gì ngoài ăn, bởi vì anh đang quan sát hình như hai
người giống như cha con trước mặt, trong mắt có chút hoài nghi, có chút
bất đắc dĩ.