Trong con mắt có chút tà mị của Niếp Tích, đột nhiên hiện lên một chút
hoảng hốt, anh liếc mắt nhìn Lãnh Tang Thanh một cái, sau đó lại lộ ra dáng
vẻ tươi cười ngang ngạnh: "Vậy được rồi."
Anh buông tay ra, cúi người đối mặt với Niếp Nhiên quát: "Nếu ngươi
còn dám có hành động gì không lễ phép với người phụ nữ này, lần sau thứ
bẻ gãy chính là cái cổ của ngươi!"
Niếp Nhiên bưng tay, đứng dậy, hung hăng mà nhìn chằm chằm Niếp
Tích: "Món nợ này ta sẽ tìm ngươi tính!" Nói xong, lại thất tha thất thiểu
mà chạy đi, mọi người xung quanh lại một trận ồn ào.
Hai người trở lại ngồi trên ghế dài.
Đôi mắt xinh đẹp của Lãnh Tang Thanh tràn đầy vui mừng, rất thỏa
mãn cùng hả giận: "Cái tên song sinh nhà ngươi, tính tình kích động đúng là
dọa người."
Niếp Tích không nói gì, sâu xa mà nhìn phía trước, nếu có chút suy
nghĩ, nhưng lại làm cho người khác đoán không ra đang nghĩ gì.
"Được rồi, tôi bây giờ tin tưởng, thực sự có tên lửa qua đây, anh cũng có
thể thay tôi đỡ!" Lãnh Tang Thanh nhìn chằm chằm khuôn mặt bên cạnh cô,
lúc Niếp Tích im lặng khiến cho cô có chút không thoải mái.
Niếp Tích quay đầu, thâm thúy mà nhìn Lãnh Tang Thanh, không tự
nhiên mà cười cười, khiến cho người nhìn, cũng cảm thấy rất mất tự nhiên,
anh thấp giọng than: "Nhà đại hoang tưởng, sau này có lẽ đừng kêu tên của
tôi, tôi bây giờ đã quen cô gọi tôi là song sinh rồi."
Lãnh Tang Thanh nghe vậy ngẩn ra, đôi mắt khó hiểu mà di chuyển
trong hốc mắt: "Ừ."