Một người đối lại bất luận làm cái gì, trên mặt đều hiện ra biểu cảm của
Lãnh Tnag Thanh lúc này.
Niếp Thâm mỉm cười, có một loại rực rỡ ngăn cách với nhân thế: "Toàn
bộ cũng chỉ có cô là sáng chói nhất, tôi có thể có vinh hạnh này không?"
Lúc này Lãnh Tang Thanh đối với lời ca tụng của người đàn ông khôi
ngô này cũng không có ý tiếp thu, trong đôi mắt đẹp đẽ thể hiện một chút
thiếu thành ý: "Xin lỗi, anh cho rằng bây giờ là vũ hội sao..."
"Cùng đi với hắn!" Niếp Ngân thấp giọng nói, cắt đứt lời của Lãnh Tang
Thanh.
Lời vừa nói ra, Lãnh Tang Thanh cảm thấy trong lòng phát lạnh, khó
hiểu và ủy khuất, cô trừng mắt nhìn khuôn mặt Niếp Ngân không sót một
thứ gì.
Niếp Ngân nhận ra điều đó, hơi quay sang, một đôi mắt nghiêm túc nhìn
cô, vừa muốn mở miệng, lại bị Lãnh Tnag Thanh cắt ngang.
"Tôi không phải muốn anh lặp lại, tôi chỉ là càng ngày càng không rõ
trong lòng anh tôi là phòng gì? Phòng ngủ? Phòng khách? Hay chỉ là một
cái chuông cửa, người qua đường ngay cả cửa cũng không có?" Lãnh Tang
Thanh gắt gao mà cắn môi dưới, làm cho người khác cảm động, bản thân rõ
ràng là toàn tâm toàn ý lo nghĩ cho người của Niếp gia nhà họ, nhưng lại bị
hắn lạnh lùng mà quăng ra ngoài, trong lòng cô cực kì ủy khuất.
Vẻ mặt của Niếp Ngân có chút xao động, nhìn vẻ mặt của cô, ép buộc
thu lại tình cảm của bản thân, lạnh lùng mà nói: "Tôi nói rồi, đi cùng hắn,
đây là mệnh lệnh!"