Đôi tình nhân này cũng phát hiện Lãnh Tang Thanh đang đi tới, ngạc
nhiên mà đứng lên.
Lãnh Tang Thanh điều chỉnh lại khuôn mặt cứng ngắt của mình, làm ra
vẻ tươi cười, chỉ có điều bên trong vẻ tươi cười có một tia hắc ám.
Cô đối với đôi tình nhân dùng tiếng Trung Quốc thật chuẩn mà nói: "
Các người thoạt nhìn thật đúng là buồn nôn!"
Đôi tình nhân vẻ mặt mờ mịt, nhìn Lãnh Tang Thanh xấu hổ mà lắc lắc
đầu.
"Thật sự nghe không hiểu." Lãnh Tang Thanh đắc ý nhìn hai người, nổi
uất ức trong lòng, một chút đã hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Sau
đó cô lại dùng tiếng Pháp, cũng với vẻ mặt đó mà nói với bọn họ: "Cặp đôi
các người, đúng là để cho mọi người trên thế giới chán ghét mà."
Hai người chỉ vào lỗ tai, lễ phép mà xua xua tay, ý nói nghe không hiểu
lời nói của Lãnh Tang Thanh, trong lòng Lãnh Tang Thanh không khỏi có
chút dễ chịu.
"Chào anh chị, tôi muốn đi cảng Mã Nhỉ Tạp, phải đi như thế nào?" Lúc
này, cô dùng tiếng địa phương.
Hai người thấy Lãnh Tang Thanh nói tiếng địa phương hình như có chút
hưng phấn, vô cùng nhiệt tình mà giảng giải tỉ mỉ đường đi, khiến trong
lòng Lãnh Tang Thanh, vì chút trêu chọc vừa rồi mà cảm thấy hổ thẹn.
Sau khi nói cám ơn, Lãnh Tang Thanh xoay người rời đi, mà đôi tình
nhân vẫn tiếp tục nói, Lãnh Tang Thanh cảm thấy có chút hứng thú, liền
bước chậm lại, mặc dù cô thấy hứng thú, nhưng vẻ mặt tái nhợt, lộ vẻ bất
đắc dĩ.