"Xem ra anh vẫn còn nhớ rõ, bất quá khuôn mặt của anh bình phục rất
nhanh, mới vài ngày đã không có chuyện gì rồi." Lãnh Tang Thanh cười
gian, lập tức đứng dậy, lại liền ngồi bên cạnh anh, đưa tay khoát lên vai anh,
"Thế nào anh bạn, hai ta có phải nên từ từ ngồi xuống mà nói chuyện
không?"
"Cô muốn nói chuyện gì với tôi?" Niếp Ngân cười nhạt, tao nhã tột
cùng, lại nhìn thoáng qua cánh tay nhỏ bé của cô đang khoát lên vai mình,
lá gan của nha đầu này thật lớn, vẫn chưa có người phụ nữ nào dám dùng
loại động tác này cùng hắn nói chuyện.
Lãnh Tang Thanh nghiêng đầu nhìn anh, Niếp Tích này hôm nay là lạ
thế nào đó? Bất quá dáng vẻ cười của anh nhìn rất đẹp, quên đi, mặc kệ anh.
"Rất đơn giản, là chuyện bồi thường, bởi vì cái người biến thái như anh
không ngăn cản, làm hại sách của bạn tôi phải lùi thời hạn xuất bản lại một
thời gian, anh phải bồi thường vật chất lẫn những tổn thất tinh thần cho cô
ấy." Một tay đưa ra trước mặt anh, lười biếng thương lượng.
Niếp Ngân nhìn cô, một lúc sau mới nhàn nhạt nói một câu, "Phụ nữ
không nên giống như cô."
Lãnh Tang Thanh sửng sốt, "Anh có ý gì?"
"Phụ nữ phải ra dáng phụ nữ." Niếp Ngân tốt bụng giải thích một câu.
Lãnh Tang Thanh cắn răng nhìn anh, người đàn ông này là đầu trâu sao?
Nói chuyện lại làm người ta tức thế này? Lấy tay vỗ vỗ lên vai anh vài cái,
"Đừng cho là tôi nghe không ra ý của anh, tôi cảnh cáo anh, anh nói chuyện
chú ý một chút, cẩn thận tôi đem chuyện xấu của anh nói cho mọi người
biết, cho anh bồi thường gấp mười lần tổn thất tinh thần cho tôi!"