NIẾP MÔN - Trang 442

ta?"

Sau đó, hắn đẩy Niếp Nhân Nghĩa ra.
"Này hắn đâu? Tôi muốn biết hắn có thể làm gì ngươi."
"Cha! Đừng! Đừng nổ súng!"
Ngoài cửa.
Truyền đến âm thanh náo loạn.
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Niếp Ngân một tay nắm tóc Niếp

Nhiên, tay kia dùng súng chĩa vào đầu hắn, từ góc phòng từ từ đi tới.

Nhìn thấy con trai mình bị Niếp Ngân bắt giữ, cánh tay Niếp Nhân

Hằng theo bản năng buông súng xuống, vội vã chạy ra khỏi lễ đường, căm
phẫn cùng hoảng sợ mà nhìn chằm chằm Niếp Ngân.

Niếp Ngân dùng súng chỉ chỉ vào hắn, ý bảo hắn dừng di chuyển đến

phía trước.

"Ngươi...Tên đê tiện nhà ngươi, đúng là xen lẩn trong đám người chạy

ra sao?" Niếp Nhân Hằng lúc này, hàm răng nghiến lại mà phát ra tiếng.

Niếp Ngân cười nhạt một tiếng: "Quá vội còn không cẩn thận làm rớt

súng của ngươi."

Đang nói chuyện, Niếp Nhiên muốn giãy giụa ra khỏi tay Niếp Ngân, ra

sức mà giãy giụa, cũng không biết cánh tay Niếp Ngân nắm tóc hắn có phải
là kiềm sắt không, với sức lực của hắn căn bản không thoát ra được, Niếp
Ngân đối với sự giãy giụa của hắn dường như có chút tức giận, dùng cán
súng dập vào đầu hắn một cái, máu đỏ trong nháy mắt chảy ra.

"Đừng làm càng!" Niếp Nhân Hằng la lớn, sự nóng ruột cũng giống như

Niếp Nhân Nghĩa vừa nảy.

Niếp Ngân nhìn chằm chằm Niếp Nhân Hằng, khí lạnh bức người mà

nói: "Ông cũng đã làm càng lâu như vậy rồi, tôi cũng muốn làm càng một
lần."Niếp Nhân Hằng tức giận đến nổi tất cả ngũ quan đều méo mó, cánh
tay cầm súng run lên, các gân xanh đều nổi lên, hắn không thể che đậy hết
sự phức tạp này.

"Ngươi phải biết rằng, cho dù hôm nay chúng ta có thể buông tha cho

các ngươi, số phận các ngươi cũng sẽ không thể thay đổi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.