Trên ngã tư đường phố phồn hoa dị thương, xa hoa truỵ lạc, tia sáng
nghê quang kỳ dị.
Lúc ban ngày, trên đường cơ bản không nhìn thấy rõ xe, huống chi hiện
tại đã là vào đêm .
Nhưng mà cứ như vậy mà đi một đường xuyên qua, Niếp Tích vẫn ngồi
ở ghế lái Mercedes, ngồi ở Ferrari nhân chú mục lễ, dù sao hắn giống chiếc
xe này, bay nhanh làm người khác không nhìn thấy hắn .
"Vì sao để anh ta ở lại, anh ta dù sao ở đây cũng có vẻ quen thuộc, có
anh ta bên người, chúng ta sẽ thuận tiện " Tu Nguyệt bị gió thổi vào tóc bay
tung lên, dùng hết toàn lực hô nói với Niếp Tích.
Tốc độ xe quá nhanh, thanh âm đê-xi-ben đại đa số đều bị thổi vào mặt
sau của xe, rơi vào lỗ tai Niếp Tích như châm như tơ.
"Im miệng, nếu không muốn nếm thử vị đau, tôi khuyên cô tốt nhất nên
nghe lời tôi." Ánh mắt Niếp Tích lóe như sao, điều khiển chiếc xe mà hắn
thích, máu toàn thân hắn giống như trào ra.
"Anh nói cái gì?" Tu Nguyệt chỉ có thể nhìn thấy cái miệng của hắn cử
động, bên tai chỉ nghe thấy tiếng "Vù vù" lạnh thấu xương .
"Ở Las Vegas này, tôi còn không đến mức cần người khác chiếu cố. Hơn
nữa, để người xa lạ bên người, cô cảm thấy thoải mái sao?" Niếp Tích nói
to, ở trong đầu tựa hồ suy tư chút gì đó.
Hắn một cước đạp mạnh phanh, đem xe đứng ở ven đường, nếu không
phải có dây an toàn, hai người nhất định sẽ bay ra không chỉ một trăm
thước.
"Anh lại muốn làm gì?" Tu Nguyệt không kiên nhẫn trừng mắt Niếp
Tích, lúc này, cô cũng lười sửa sang lại sau "Mưa rền gió dữ", cái mớ hỗn
độn, bởi vì chỉ cần còn ở trên chiếc xe này, làm gì đi nữa cũng chỉ phí công
.
Đồi con người trong mắt Niếp Tích chuyển một vòng, tiếp theo dù có
hưng trí nhìn về phương xa, nhưng rõ ràng có thể nhìn ra hắn cân nhắc một
chuyện gì đó thật thú vị.
"Chúng ta đi gặp một lão bằng hữu trước." Trên mặt hắn mặt hiện ra
đến một tia tà mà phá hư tươi cười, loại tươi cười lúc này mới khiến cho Tu