Hắn chạy nhanh mở cửa xe, kéo Lãnh Tang Thanh lại trên người cô lúc
đó nước vẫn còn chưa khô, tay đặt lên cái trán của cô, quả nhiên Lãnh Tang
Thanh cái trán ấm đến phỏng tay.
Niếp Ngân cắn chặt hai hàm răng, trong lòng giống như bị thứ gì đó
đâm vào.
Hắn ôm cô, chạy vội về phía biệt thự, cánh tay Lãnh Tang Thanh buông
thoãng xuống dưới, hai mắt nhắm liền, hơi thở mỏng manh, trong miệng nỉ
non cái gì đó, hoàn toàn mất đi ý thức.
Thanh âm kinh động đến người trong biệt thự , Niếp Nhân Quân ở bên
cửa sổ nhìn đến cảnh này rất khẩn trương, phủ thêm chiếc áo ngủ chạy
nhanh ra khỏi phòng ngủ, Tần quản gia cũng từ phòng mình vọt ra, một bên
gọi điện thoại, một bên lo lắng đi xuống thang lầu, người làm trong biệt thự
cũng nhộn lên, trong phòng y tế người hầu cũng đã chuẩn bị tốt mọi thứ.
"Chuyện gì sảy ra ? Thanh Nhi làm sao vậy? Hai đứa sao lại đi cùng
nhau?"
Niếp Nhân Quân hô to theo sát bên cạnh Niếp Ngân, nhìn thấy cánh tay
của Lãnh Tang Thanh buông thõng xuống dưới, hắn đau lòng đem tay cô để
ở trong tay mình.
"Cô ấy phát sốt. Phòng y tế chuẩn bị có tốt không?"
Niếp Ngân đè thấp thanh âm, cực vì nghiêm túc.
"Không thành vấn đề , đều đã chuẩn bị tốt , Ngân thiếu gia."
Tần quản gia chạy theo hai cha con Niếp Nhân Quân , dù sao đối mặt
với cha, hắn thật lực bất tòng tâm.
Cửa phòng y tế rộng mở, Niếp Ngân đem lãnh tang thanh cẩn thận đặt
trên giường, các bác sĩ đều vây quan cô.
Ống tiêm.
Dụng cụ.
Thuốc.
Vì muốn dùng dụng cụ chữa bênh cho Lãnh Tang Thanh nên mọi người
phải ra ngoài.
"Niếp tiên sinh, Ngân thiếu gia, vì chữa bênh, mời các ngài ra ngoài
trờ." Một bác sĩ đi đến trước mặt hai cha con rất cung kính nói.