, bởi vì cô biết đến càng nhiều, cho nên chờ cô ấy tỉnh lại rồi nói chuyện
này sau, sẽ rõ ràng hơn một chút."
Khóe môi Niếp Nhân Quân khóe giương lên, cười lạnh một tiếng.
"Hừ hừ, được rồi, cha tin ." Dứt lời, xoay người chậm rãi rời đi.
"Thằng con trai này, thời gian cha sống nhiều hơn con, cho nên đối với
sự hiểu biết, cha tất nhiên biết rất nhiều hơn con ."
Hắn vừa đi, đắc ý nói xong, thanh âm ở hành lang chậm chạp không
chịu tán đi.
--------------
"Thanh Nhi, em còn muốn ở bên ngoài hồ nháo bao lâu, mau cùng anh
về nhà đi."
"Ôi chao? Anh?"
Lãnh Tang Thanh gặp được anh trai Lãnh Thiên Dục, cả người nhất thời
khẩn trương nhanh chóng đứng lên.
"Anh! Sao anh lại ở chỗ này?"
Anh trai không nói gì rất nghiêm khắc, túm lấy Lãnh Tang Thanh.
"Anh tới đón em, anh đã tìm một người đàn ông tốt, lập tức trở về kết
hôn."
"A?"
Cô lập tức đẩy Lãnh Thiên Dục ra, lùi về phía sau mấy bước.
"Anh, còn...... Còn không được, em không thể trở về kết hôn, em...... em
đã yêu người khác rồi!"
"Cái gì?"
Anh trai nói tiếp.
"Em cho đã chọn được người ưng ý, tên của hắn kêu là Niếp Ngân."
"Niếp Ngân!!!"
Cô ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh, hình ảnh có chút mơ hồ, xoa xoa hai
mắt lại nhìn đi.
Nhưng trước mắt cô không phải là anh trai Lãnh Thiên Dục mà là, là, là
La Sâm quản gia, chỉ thấy hắn cầm hai thanh chủy thủ (kiếm, hoặc dao),
hung tợn hướng đâm tới mình, nhưng cô lập tức ngã xuống.