"Các người phải chữa khỏi cho cô ấy! Biết không!"
Buông lỏng Lãnh Tang Thanh ra, Niếp Nhân Quân cực vì nghiêm khắc
với các bác sĩ, sau đó lôi cánh tay Niếp Ngân hai người đi ra ngoài cửa.
Niếp Ngân vẫn trầm mặc không nói, nhưng tất cả mọi người cũng nhìn
ra được hắn bây giờ vô cùng lo lắng .
"Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Không phải con trở về Niếp môn
sao? Thanh Nhi sao lại biến thành thế này?"
Niếp Nhân Quân ổn ổn cảm xúc, lại chất vấn Niếp Ngân.
"Con về Niếp môn tìm được cô ấy, cô ấy thành như bây giờ...... Là do
con ."
Ánh mắt Niếp Ngân tối tăm, nhìn thẳng của phòng y tế , ánh mắt thủy
chung không có rời đi.
"Cái gì? Tìm thấy Thanh Nhi ở Niếp môn!"
Niếp Nhân Quân cùng Tần quản gia đồng thời trừng lớn hai mắt, trong
ánh mắt khó hiểu lại toát ra vẻ lo lắng càng nhiều.
"Lập tức kể cho cha biết tất cả mọt việc."
Niếp Nhân Quân hét lớn một tiếng, này không phải hỏi Niếp Ngân, mà
chính là mệnh lệnh.
"Thật có lỗi, cha hiện tại con không nghĩ nói chuyện gì cả."
Niếp Ngân cúi đầu, thản nhiên đáp lại một câu, thanh âm trầm thấp có
chút khàn khàn.
Vốn tưởng rằng cha sẽ nổi trận lôi đình với hắn, nhưng lần này lại làm
cho Niếp Ngân
có chút ngoài dự đoán.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua cha mình, trên mặt cha không sắc bén
như trước, lại tương phản có chút ý cười thong dong, ngay cả Tần quản gia
đã ở bên cạnh cũng cúi đầu, mân miệng.
"Xú tiểu tử, trong lòng rốt cục có thể xác định một chuyện rồi." Niếp
Nhân Quân vỗ vỗ đầu vai Niếp Ngân.
Niếp Ngân giờ phút này có chút xấu hổ, nhưng chỉ ở trong lòng, không
có biểu hiện ra ngoài, cực kỳ bình tĩnh giải thích một câu:"Cha hiểu lầm rồi