Niếp Ngân ngừng một chút, mắt nhúi lại dùng bàn tay to một đè chân
Lãnh Tang Thanh giữ lại, Lãnh Tang Thanh không thể động đậy, hắn dùng
mệnh lệnh lói.
"Đừng lộn xộn, đem cái trán lại đây."
Lãnh Tang Thanh cả kinh, sau đó lại từng đợt mừng thầm, cô cúi đầu
má hơi hơi hồng lên, cả người dịu ngoan cúi xuống dưới, nhắm mắt lại đem
trán đến gần hắn môt chút.
Niếp Ngân lấy tay dán tại trên trán cô, Lãnh Tang Thanh cảm giác được
tay hắn có chút lạnh, có lẽ là đêm qua không có nghỉ ngơi tốt, dù sao trận
mưa tối qua cũng không riêng gì cô, còn có người con trai này.
"Anh ta có thể cũng sinh bệnh hay không ......"
Lãnh Tang Thanh thầm nghĩ, có chút lo lắng đứng lên, cô chậm rãi mở
hai mắt ra nhìn Niếp Ngân từ trên xuống dưới giống như một tiểu công
chúa nhu nhu thuận thuận.
Niếp Ngân rất chuyên chú, thỉnh thoảng sẽ sờ sờ cái trán của mình, sờ
đi sờ lại thăm dò.
Lãnh Tang Thanh hơi hơi mở miệng, vừa muốn mở miệng.
"Hư......"
Niếp Ngân ôn nhu nói ra một tiếng ngắt lời của cô, loại ôn nhu này rất
khó thấy.
Có lẽ Niếp Ngân phát hiện người mình lạnh như băng, cũng không thể
đuổi đi độ ấm của Lãnh Tang Thanh, hắn dùng tay vén sợi tóc Lãnh Tang
Thanh lên, một cỗ mùi thơm bay vào bên trong xoang mũi của Niếp Ngân.
Cỗ hương khí này thật tự nhiên, thật sạch sẽ, làm cho con người trong
nháy mắt trở nên an tĩnh lại, cũng làm cho lòng người say mê và vui vẻ
thoải mái.
Niếp Ngân không nghĩ đến mình sẽ lưu luyến cái bầu không khí này,
hắn không có làm động tác tiếp theo, lẳng lặng nhìn xuống Lãnh Tang
Thanh, hắn đột nhiên phát hiện ở trước mắt cô gái xinh đẹp này, gần như
hoàn mỹ, nhưng không phải giống thiên sứ bình thường không giống như
những người tình khác, thật tương phản với một nam nhân nào đó, càng lúc
càng tới gần, cô nhìn Niếp Ngân, đôi môi thật nghe lời gắt gao nhắm chặt.