Ngồi ghế đối diện với hắn chính là La Sâm quản gia, gian trá cười
cười:"Đồ vô dụng, ngươi sợ cái gì? Cái tên xú tiểu tử kia nếu dám theo tới
đây, ta sẽ giết chết hắn ở trong này!"
"Chúng ta không cần thiết làm điều thừa, hai ngày sau bọn họ sẽ chết
chắc rồi." Niếp Nhân Nghĩa sợ sẽ làm chuyện gì sai lầm, bọn họ ở đây làm
việc một khi bị Niếp môn bên kia phát hiện, hắn sẽ có một đại phiề
n toái.
La Sâm quản gia đứng dậy, vỗ vỗ đầu vai Niếp Nhân Nghĩa, bộ mặt
gian trá dần dần chuyển thành cười nhạo:"Đã biết bộ mặt thật của con dâu
mình mà vẫn muốn giữ lại sao, chẳng lẽ ngươi không nghĩ muốn tự tay tháo
xuống sự sỉ nhục này?"
Một câu này đâm trúng điểm phẫn ý trong lòng Niếp Nhân Nghĩa, hàm
răng cắn chặt gầm nhẹ:"Con tiện nhân này!"
"Ha ha ha ha!" La Sâm quản gia cười ha hả:"Giao dịch lần này liên quan
đến toàn bộ kế hoạch của chúng ta, muốn hoàn toàn khống chế hết Niếp
môn, chúng ta không chỉ có đối phó với hai đứa con trai của Niếp Nhân
Quân, bất quá nếu việc đã đến nước này, chúng ta trước hết phải giết sạch
bọn họ."
"Lúc ấy tôi sẽ trở thành chưởng sự nhân của Niếp môn, ngươi cũng
không có đổi ý." Niếp Nhân Nghĩa nhắc nhở một câu.
Lúc này, một trận tiếng đập cửa dồn dập, sau đó cửa phòng bị đẩy ra, ba
người đàn ông vạm vỡ khiêng Tu Nguyệt tới.
Gặp được con dâu của mình, Niếp Nhân Nghĩa nổi trận lôi đình, hổn
hển đi tới, cầm tóc Tu Nguyệt.
"Tiện nhân! Nói! Đứa con trong bụng rốt cuộc của là ai ?" Hắn gào thét
lớn, trừng mắt Tu Nguyệt hai mắt che kín tơ máu.
Tu Nguyệt lại tràn ngập khiêu khích nhìn hắn, không thèm quan tâm
cười cười:"Hừ hừ, ngươi là đồ ngu cả cơ thể của ta hắn còn chưa động tới,
sao mà mang thai con của hắn, cho dù có thật ta cũng sẽ bỏ đi, mang bên
người thật không đáng."
"Tiện nhân!" Niếp Nhân Nghĩa nâng bàn tay to lên, một cái tát mạnh
giáng xuống mặt Tu Nguyệt, hắn đánh cô, một chút máu tươi phun ra.