Lãnh Tang Thanh hắng giọng, "Tôi cũng nghe nói Somalia an ninh
không tốt lắm, anh nói một đại thiếu gia như anh, tay trói gà không chặt,
ngộ nhỡ bị bắt cóc hoặc bị cướp thì phả làm sao? Lại có thể phía bên kia
thấy anh đẹp trai, nổi lên sắc tâm thì sao? Anh với người bình thường có sự
khác biệt, Suy nghĩ đơn thuần như thế bị người đàn ông lừa thì sao? anh..."
Nói liền một hơi, cô chỉ thấy sắc mặt anh có chút biến đổi, lông mày
cũng từ từ giãn ra, lại vội sửa lời: "Anh dừng hiểu lầm, tôi chỉ ví dụ mà
thôi, chẳng qua là nghĩ cho anh, hai người chúng ta cùng đồng hành là thích
hợp nhất, hơn nữa xuất thân của tôi là học y, trên đường ngộ nhỡ anh có đau
đẩu nhức óc gì cũng không cần lo lắng.
Khóe miệng Niếp Ngân thoáng cong lên, hình như vừa muốn mở
miệng, một thuộc hạ gõ cửa, cung kính nói, "Niếp tiên sinh, ngài có thể xuất
phát rồi."
Anh gật đầu, vừa muốn đứng dậy đã bị Lãnh Tang Thanh túm lại,
"Niếp tiên sinh, tôi nòi với anh nhiều như vậy, anh sẽ không làm ngơ
chứ?"
"Chúng ta đi." Anh thoát khỏi sự vướng víu của cô, đứng dậy lấy tay
chỉnh cà-vat, thản nhiên nói.
Lãng Tang Thanh cắn môi, đáy mắt thoáng qua vẻ cô quạnh, lần này cô
không nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng cầm túi đi đến trước mặt anh, cúi đầu
nói, "Này...Chúc anh đi đường vui vẻ."
Làm khó người khác thực sự không phải là tác phong của cô, nếu đã cầu
xin lâu như vậy, cô cũng biết cái gì gọi là chừng mực, dẫu sao hai người