nhạc đường phố, trên xe hoa còn có những người trai trẻ, không ngừng quơ
quốc kỳ, hình vẽ trên quốc kỳ tượng trưng cho tự do, độc lập.
Hai bên đường phố, tất cả người dân đều reo hò, ca hát, nhảy múa, chia
nhau thức ăn, chia nhau niềm vui, trên mặt mỗi người đều tràn đầy vẻ phấn
khích và vui sướng.
Sẽ không ai nghĩ đến, một khu cảng tràn ngập hạnh phúc thế này, nhưng
cũng chứa đầy tội ác, liên hợp quốc và chính phủ toàn thế giới đều đau đầu
với những thủ lĩnh cầm đầu tổ chức ở nơi này.
Giữa sườn núi, trong biệt thự, một vị trưởng lão đang dùng ống nhòm
nhìn sự náo nhiệt của đường phố, trên mặt như bị lây nhiễm mà tươi cười.
"Lão gia, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta nên đi thôi." Người
quản gia quần áo phẳng phiu gõ cửa, sau đó dùng âm thanh vừa phải mà
nhắc nhở.
Lão già không nói gì, xoay người lại, trên mặt vẫn mỉm cười. Mặc dù
tuổi đã cao, nhưng trên người lại không thấy được một chút già yếu nào,
dáng người vẫn cao lớn như xưa, chỉ có mái tóc bạc được cột sau đầu,
không có một chút bất nhã nào, đôi mắt tỏ vẻ tang thương nhưng khí thế thì
không thua gì lớp trẻ.
Lão già tên là Niếp Nhân Quân, trong Niếp môn có trách nhiệm quan hệ
với chính phủ các nước.
Niếp Nhân Quân mở cửa ra ngoài, người hầu đã chờ sẵn ở cửa liền đem
áo khoác, gậy, mũ mặc vào. Ông cảm thấy không thoải mái, liền đem áo
khoát vứt xuống: "Thời tiết thế này, không nhất định phải mặc áo khoác.