NIẾP MÔN - Trang 767

đó tưởng như nổi điên, dùng lấy cánh tay của mình đấm lên mặt, trên nắm
tay, 4 mặt đều mơ hồ nhuốn máu .

Tu Nguyệt nhìn hành động của Niếp Tích, đau lòng đến cực điểm, ra

sức đi tới hướng hắn, nước mắt đã ướt đẫm trên mặt cô, khuôn mặt Cung
Quý Dương trầm trọng, thật dài thở dài, không chút hoang mang đi đến bên
người Tu Nguyệt, thay cô tháo dây thừng, dìu cô đứng lên, Tu Nguyệt
nhanh chóng chạy tới bên Niếp Tích, cầm lấy cánh tay hắn, ngăn cản động
tác của hắn lại, hai người khóc rống lên ôm nhau cùng một chỗ.

Lãnh Tang Thanh cũng đã bật khóc, nhìn bên người còn sửng sờ ở tại

chỗ, Niếp Ngân lạnh run, làm sao lại không đau lòng đến cực điểm, cô ôm
lấy Niếp Ngân vào trong lòng mình, muốn nói cái gì đó lại không thể mở
miệng, cô đang khóc không thành tiếng, chỉ lấy tay vỗ vỗ lưng Niếp Ngân,
đến hỗ trợ hô hấp của hắn, gắt gao ôm lấy hắn, dùng nhiệt độ cơ thể mình
đều làm cho hắn cảm thấy được lòng mình ấm áp.

Niếp Ngân không có cự tuyệt an ủi của Lãnh Tang Thanh, bả đầu cứ

như vậy mà dựa mà ngực nàng.

"A!!!" Niếp Ngân phát ra tiếng kêu bất lực đầu tiên trong cuộc đời,

tiếng kêu thê lương.

Hắn cảm thấy mình đau quá, chưa từng có đau như vậy, tuy rằng chính

mình giết rất nhiều người, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới mất đi người thân
lại sẽ đau như vậy, đau đến mức hắn sắp suy yếu đến không chịu nổi.

Cùng với thanh ai của hắn, một trận sấm rền "Ù ù" Rung động.

Mưa to, hạ xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.