được bao phủ bởi ánh sáng của đá quý, thật sự có tồn tại một dáng vẻ đẹp
đến thế...
Niếp Ngân cúi đầu nhìn người phụ nữ đó, thấy cô bày ra bộ dạng
chướng mắt, hai hàng lông mày anh tuấn hơi nhướng lên, giọng nói có chút
thờ ơ mà hỏi, "Cô có vấn đề gì sao?"
Anh tự thấy lần này mình đặc biệt tốt bụng, đổi lại ngày thường, anh đã
sớm lạnh lùng mà bỏ đi.
"Anh cũng nói, Somalia không phải nơi an toàn, anh đem tôi ném ở chỗ
này ngộ nhỡ gặp phải chuyện không hay thì sao?" Lãnh Tang Thanh cảm
thấy có chút áy náy, thật ra người này nhìn qua rất tốt.
"Có thể xảy ra chuyện gì?" Niếp Ngân có chút không hiểu lời cô, "Tôi
đã cảnh cáo cô, chơi đùa một hai ngày xong rồi thì nhanh chóng về nhà."
Lãnh Tang Thanh ngẩng đầu nhìn anh, khoảng cách hai người rất gần,
gần đến nổi cô có thể nhìn thấy sự kiên trì trong mắt anh, hóa ra đôi mắt
anh có thể thâm thúy đến như thế, gần như vậy mà không nhìn ra trong lòng
anh rốt cục đang suy nghĩ cái gì? Không khỏi muốn dò xét thêm nữa, muốn
nhìn thật rõ.
Động tác của cô khiến Niếp Ngân lùi về sau một bước, lạnh lùng hỏi:
"Cô nhìn cái gì?"
"Một đại nam nhân còn sợ bị nhìn hả?" Cô không nhịn được cười cười,
lại đặc biệt nhịn xuống ý cười với anh, trong tay giơ lên một tờ chi phiếu,
"Đây là món tiền tôi không nghĩ sẽ lấy của anh, coi như tôi mượn của anh
đi."