Niếp Tích lập tức chạy tới trước mặt Lãnh Tang Thanh, khoảng cách rất
gần, ngực không đến ba thước, hai hàng lông mày hắn nhăn nhanh, gắt gao
nhìn chằm chằm hai mắt Lãnh Tang Thanh: "Cô lo lắng cho tôi?"
Lãnh Tang Thanh lại cả kinh, vội vàng lui lại hai bước, chỉnh lại cảm
xúc: "Anh... Đừng nghĩ nhiều, chỉ là... Chỉ là quan tâm của tình bạn thôi."
Niếp Tích giương mắt nhìn cảm xúc Lãnh Tang Thanh một chút, cảm
giác mình hơi nóng vội , ngay sau đó hai tay ôm ngực, quỳ gối xuống đất,
thống khổ rên rỉ.
"Thuốc đâu? Ở nơi nào?" Nhìn hắn như vậy, Lãnh Tang Thanh lại
hoảng lên. Niếp Tích chỉ chỉ đầu giường, toàn thân phát run, vẫn thống khổ
như cũ.
Lãnh Tang Thanh chạy nhanh lấy thuốc, bỏ vào trong miệng hắn, càng
thêm lo lắng nói: "Hiện tại anh đã nghiêm trọng như vậy! Không được cự
tuyệt !"
Sau một lát, Niếp Tích hoãn lại, hắn dồn dập hô hấp , suy yếu thở dài:
"Chỉ là anh nghĩ đến đại ca , mỗi lần nhớ tới anh ấy, tâm của anh đều đau
sống không bằng chết, anh nhìn thấy đại ca ở dưới bóng tối, đang triệu hồi
anh. Kỳ thật đến nước Mỹ trị bệnh thì có hiệu quả gì chứ? Nguyên nhân
bệnh là cái gì, em và anh đều hiểu ra, trừ phi có một loại thuốc có thể làm
cho anh hoàn toàn quên đại ca. Anh đã mất đi cha, mất đi đại ca, chỉ còn lại
một mình anh, cũng tốt, em chuyển tôi đến Mỹ đi thôi, như vậy em cũng có
thể thực hiện được lời nói trước kia, vĩnh viễn không hề gặp anh, dù sao
anh nhất định độc thân, sống hay chết và bất luận kẻ nào cũng không còn
cũng được ."
"A... Nói như vậy... Hiện tại đừng nói tới nó ." Lãnh Tang Thanh rơi vào
đường cùng phủ định lời nói của mình, đồng thời cô cũng do dự , cô thật sự