Niếp Thâm gãi gãi đầu, khóe mắt hạ xuống, hai bên mi hơi hơi nhướm
lên, khuôn mặt này là hắn theo Niếp Tích quen biết đến bây giờ, trừ bỏ mỉm
cười, thì muốn gặp một khuôn mặt biểu tình khác của hắn là rất khó, đại đa
số bình thường, ngũ quan hắn đều như được khắc trên mặt, cũng không
động một chút.
"Anh tính trở về Niếp môn?" Suy tư sau một lát, Niếp Thâm khôi phục
nụ cười kia, không nhanh không vội nói, đồng tử thâm màu xám ở chỗ sâu
trong kia, vĩnh viễn làm cho người ta đoán không ra đang nghĩ gì.
Niếp Tích đứng ở cửa sổ, ánh mắt nhìn về phương xa, cười lạnh một
tiếng: "Đây là nguyện vọng của cha, cha vẫn muốn đem những hỗn độn
không chịu nổi của Niếp môn quản lí thật tốt, tôi thân là con, phải hoàn
thành tâm nguyên của cha còn tiếc nuối trên đời, cũng có thể sớm làm như
vậy, chẳng qua ba năm nay luôn xử lý một ít chuyện tư, không có tinh lực
quản tới, bất quá tôi nghĩ hiện giờ tôi đã chuẩn bị tốt ."
"Anh thật sự là nghĩ như vậy sao?" Niếp Thâm nhìn thẳng Niếp Tích,
ánh mắt không có rời hắn.
Niếp Tích chậm rãi xoay người, hai mắt nâng lên, đối diện ánh mắt
Niếp Thâm, không có ý tránh né: "Đương nhiên là thật , như vậy cũng
không uổng trong khoảng thời gian này cậu làm bạn với tôi, hai anh em
chúng ta liên thủ, hẳn là không có chuyện gì làm không được ."
Mặt Niếp Thâm không chút thay đổi, cùng Niếp Tích đối diện , hai
người trầm mặc một lát.
"Sao? Cậu không tin được tôi? Tôi đã nhận lời luôn ở bên cậu giựt
giây." Niếp Tích mở miệng trước, đánh vỡ suy nghĩ quay cuồng trong đầu.