Sau lưng truyền đến tiếng khóc đau thương của quản gia.
Từ trang viên đi ra ngoài, Niếp Ngân thần không biết quỷ không hay trở
lại trong xe, khởi động xe, lúc chạy xuống chân núi, trời đã sáng lên không
nhiều lắm, hắn lo suy nghĩ, gọi điện thoại tới Niếp Tích.
--------------------------
Hai anh em đã hẹn chỗ thật tốt, là chỗ nghĩa địa công cộng của cha.
Niếp Ngân đi tới trước thời gian đã ước định, đem hoa đặt trước mộ
cha, đột nhiên hắn lại nhớ tới một chuyện, nhìn qua bia mộ của mình, trong
lòng hắn nổi lên một trận tối tăm, hắn cảm thấy nếu mình thật sự đã nằm ở
trong đó, cũng không phải là chuyện không tốt.
Một lát sau, Niếp Tích xuất hiện ở tại trước cửa nghĩa địa, liếc mắt một
cái liền phát hiện thân hình đại ca mình, hắn dừng ở đó một chút, khuôn
mặt có chút trầm trầm, trong ánh mắt có chút suy tư, hắn cũng muốn nói
chuyện với anh mình tốt một chút, chỉnh lại suy nghĩ, hắn ngẩng đầu lên, đi
tới hướng Niếp Ngân.
"Anh! Lần này cũng không tính là em đi muộn, là anh đến sớm." Niếp
Tích nói một tiếng.
Thanh âm từ sau lưng Niếp Ngân sau truyền đến, Niếp Ngân quay đầu
nhìn lại, chính là vội vàng tới, trong tay cũng cầm một bó hoa cúc tươi, hai
anh em mua cùng một loại hoa, số lượng cũng giống nhau.
Nhìn thấy em trai mình, từ tận đáy lòng hắn nở một nụ cười, tang
thương từ khóe mắt kia cũng mất đi không ít.