Niếp Tích cười một chút, cười thực thê lương: "Sao? Lo lắng anh sẽ làm
chuyện điên rồ?"
Mà giờ phút này, Lãnh Tang Thanh cũng lưu ý đến chỗ hàm dưới của
Niếp Tích, tới gần yết hầu kia có một miếng dán, cô đột nhiên khẩn trương:
"Cổ của anh làm sao vậy?"
Niếp Tích kinh ngạc một chút, đang muốn nói sáng nay không cẩn thận
bị thương, nhưng lời vừa muốn nói khỏi miệng, hắn đột nhiên lại không
muốn nói, hai mắt hiện lên một tia quỷ quyệt, chậm rãi cúi đầu.
"Anh lại tra tấn mình có phải không?" Lãnh Tang Thanh có chút giận dữ
hô to .
Niếp Tích không nói gì, nhưng âm trầm cúi đầu như cũ.
Lãnh Tang Thanh nhìn người đàn ông đáng thương trước mắt này, khó
chịu trong cơ thể trong nháy mắt bốc lên, một loại cảm xúc hận không chịu
thua kém tràn ngập toàn thân, cô thật sự rất không muốn nhìn thấy người
đàn ông này bởi vì Niếp Ngân mà không gượng dậy nổi, cô thật sự thực
không muốn nhìn thấy người đàn ông này còn muốn tự sát mà cam chịu,
bởi vì, nó thật giống như làm cho cô thấy được trong nội tâm mình chân
thật của mình.
"Anh tỉnh lại đi! Đừng suy sụp như vậy! Chẳng lẽ anh thực sự muốn kết
thúc như vậy sao? Anh còn một con đường dài phải đi, bên cạnh anh còn có
rất nhiều người quan tâm của anh đang nhìn anh, chẳng lẽ anh thật sự
không quan tâm cái gì sao?" Lãnh Tang Thanh cấp bách hô lớn, âm thanh
rất lớn, như đánh thức Niếp Tích, lại càng như là đánh thức chính mình.
Niếp Tích đứng mạnh dậy, bàn tay to cường mà hữu lực một chưởng
đập lên trên bàn cơm, bát cơm, cốc nước tất cả đều bị chấn động, văng ra