Cảm thấy thân thể của cô nổi lên một hồi run rẩy, hắn mới trầm thấp mở
miệng, đem cằm để ở gáy cô, hạ xuống một hơi hơi thở nỏng dài --
"Lo lắng sao?"
Lãnh Tang Thanh ở bị nhét vào trong lòng một người đàn ông, là Niếp
Tích vào được.
Hắn hỏi làm ngực cô co rụt lại, cô nhìn về phía cầu vồng ánh sáng của
mắt cũng hơi thu về, dừng ở trên thủy tinh, thủy tinh trơn bóng ẩn ẩn chiếu
ra bóng dáng người đàn ông phía sau, cùng với cặp mắt thâm tình kia.
"Niếp Tích, tôi..."
"Đừng vội vã đẩy anh ra, bởi vì kết hôn, là phương thức mà em cùng
anh quên đi thống khổ tốt nhất." Niếp Tích buộc chặt cánh tay, ôm cô chặt
hơn, môi dừng ở bên tai cô.
Thân mình Lãnh Tang Thanh cứng lại, nửa ngày mới nói ra một câu:
"Thật sự... Muốn như vậy sao?"
Việc kết hôn này, từ lúc Niếp Ngân chết đã càng thêm xa xôi .
Cô còn nhớ rõ lúc trước mình mong chờ được ôm như thế đến nhường
nào, mỗi lần được Niếp Ngân kéo vào trong ngực, cô đều chờ mong, chờ
mong giây tiếp theo hắn cầu hôn cô.
Cô mong ngóng chờ đợi có thể làm cô dâu của Niếp Ngân, có thể gả
cho Niếp Ngân.