"Hư..." Cô còn chưa nói hết, hắn đã ngừng, khóe miệng ôn nhu vẫn lan
tràn tới đôi mắt, nâng tay, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gạt vài sợi tóc trên
trán cô, hôn, lại dừng ở trên trán cô, hơi thở nam tính phả lên đó.
"Không thử một chút, làm sao mà biết thân thể của em không tiếp nhận
được anh?" Tiếng nói hắn nghe có chút mềm nhẹ hữu lực.
Nhưng ý đồ của hắn quá rõ.
Một khắc Lãnh Tang Thanh rất muốn cự tuyệt, nhưng trong nháy mắt
lại có chút chần chờ, cô kỳ thật cũng muốn thử xem, thử xem xem trên đời
này có người nào có thể khiến cô quên được Niếp Ngân không, có người
đàn ông nào có thể thay thế hơi thở của Niếp Ngân...
Ở trong ngực hắn hai tay chậm rãi để ở trên giường, cô nhẹ nhàng hạp
thượng mắt, nghĩ bình tĩnh nhận tất cả, hàng lông mi run rẩy lại lộ ra khủng
hoảng lo sợ trong lòng cô.
"Thanh Nhi, đừng sợ, tôi sẽ yêu em thật tốt." Đôi mắt Niếp Tích đen
như là đêm khuya, lóe ra một ánh sáng động tình, hắn chưa bao giờ từng
nghĩ như vậy, một thứ tốt đẹp đến mức tận cùng, cô gái ở dưới thân hắn hầu
hạ sẽ có bộ dáng gì, cũng cho tới bây giờ không nghĩ tới hắn lại muốn một
con gái đến như vậy, trong lúc lưu luyến oanh oanh bướm bướm, hắn đã
sớm coi chuyện này như cơm bữa thường này, nhưng hôm nay, đối mặt với
Lãnh Tang Thanh, đối mặt với khuôn mặt mềm nhẹ khẩn trương của cô, giờ
khắc này hắn mới biết mình có bao nhiêu khẩn trương, hắn sợ mình sẽ kìm
lòng không đậu mà làm đau cô, cũng sợ mình sẽ giống dã thú cắn nuốt cô.
Khuôn mặt nhỏ của cô cứng lại, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh ảnh
một đêm kia cô ở dưới thân người anh trai mình rên rỉ, ngực bỗng dưng đau
xót, song song máu trong người lại nóng lên, cúi mặt xuống, hôn lên đôi
môi cô.