Ngón tay thon dài bắt đầu trở nên tham lam, dọc theo cổ tinh xảo đến
xương quai xanh, lại thêm một chút cởi chiếc nút thắt ở trên quần áo cô...
Hơi thở Lãnh Tang Thanh cũng càng ngày càng dồn dập, bàn tay bên
cạnh theo bản năng nắm chặt, gắt gao , như chống cự lại cảm xúc nào đó, cô
thủy chung không dám mở mắt.
Lúc tháo được chiếc cúc đầu tiên, và lúc đôi môi người đàn ông dừng ở
trên cổ cô, cô cảm thấy thân thể người đàn ông buộc chặt thế nào, hơi thở
hắn nóng bỏng đến thế nào--
"Không --" Cô bỗng dưng mở mắt ra, đẩy người đàn ông trên người ra.
Đôi mắt vì dục hỏa của người đàn ông trở mà nên tối đục, lại bị cô thình
lình cự tuyệt mà trở nên kinh ngạc, cuối cùng chậm rãi thành mất mát...
"Thanh Nhi..." Hắn thấp gọi tên cô, tiếng nói lộ ra thống khổ rõ ràng.
"Thực xin lỗi... Thực xin lỗi..." Lãnh Tang Thanh cuộn thân mình ở trên
đầu giường, liều mạng lắc đầu, nước mắt cô từ hốc mắt chảy xuống, cái loại
áp lực mạnh mẽ này trong nháy mắt biến thành nước mắt như sông vỡ đê,
rốt cuộc không thu trở lại được .
Cô thật sự muốn thử với Niếp Tích, thử dùng hắn để lấy lại hương vị
của Niếp Ngân, nhưng trên thực tế, vô luận cô có bắt buộc mình nhận thế
nào, kết quả vẫn như cũ cô không thể quên được hơi thở cùng vui thích mà
Niếp Ngân tạo ra cho cô.
Đối với Niếp Tích, cô thật sự thực áy náy, hắn là người đàn ông rất tốt,
thậm chí nói xa xa hắn so với Niếp Ngân còn để bụng, còn ân cần, nhiều
năm như vậy, hắn vẫn luôn chăm sóc cô, có lẽ, cô đã sớm quên bóng dáng