Nhưng lời nói này, làm Lãnh Tang Thanh nghe lại hiểu lầm, lòng của cô
trong nháy mắt trầm đến đáy cốc, kỳ thật cô biết ảo tưởng đều đã tan biến,
tối hôm qua người đàn ông kia chính là Niếp Tích, mà khi hắn trực tiếp
thừa nhận như vậy, lòng cô thất vọng, tràn ngập chênh lệch lớn.
Nghĩ vậy, cô không khỏi tự giễu.
Lãnh Tang Thanh à Lãnh Tang Thanh, người đàn ông tối qua không
phải Niếp Tích thì thể là ai? Còn ai có thể giống Niếp Ngân như vậy? Trừ
phi là Niếp Ngân thật, chỉ tiếc, hắn đã muốn không còn ở trên đời này.
Âm thầm hít sâu một hơi, cô chỉ cảm thấy ngực đau đớn khó nhịn, thật
lâu sau nhẹ giọng nói câu, "Không có việc gì, tôi... Không có trách anh." Cô
có tư cách gì mà trách hắn? Tối hôm qua, không phải cô cũng hưởng thụ đó
sao?
Niếp Tích tựa hồ nhẹ nhàng thở ra, ôn nhu nói: "Vậy là tốt rồi, Thanh
Nhi, em có biết hiện tại tôi đối với em lo được lo mất thế nào không, tôi rất
sợ mất em."
Lãnh Tang Thanh không nói chuyện, vẫn gắt gao cắn môi.
Thấy cô nửa ngày không nói lời nào, Niếp Tích còn tưởng rằng cô mệt
mỏi, vì thế liền săn sóc nói: "Vậy em nghỉ ngơi thật tốt, đừng ngủ quá
muộn."
Lãnh Tang Thanh "Ừ" một tiếng, ngay lúc hắn định ngắt máy, cô đột
nhiên mở miệng, "Cái kia..."
Niếp Tích ở đầu máy bên kia vẫn chờ.