Mấy giây sau, Đàm Tĩnh mới nghe thấy giọng nói khàn đặc của mình:
“Bác sĩ Nhiếp là người phụ trách chương trình này?”
“Chủ nhiệm khoa Ngoại Tim mạch, bác sĩ Phương của chúng tôi là
người phụ trách chương trình, nhưng bác sĩ Nhiếp là người phụ trach các
công việc chuẩn bị bước đầu.”
“Hôm nay tôi đang đi làm.”
“Không sao, thế này đi, tôi cho chị số điện thoại phòng làm việc của bác
sĩ Nhiếp, chị có thể gọi điện xin tư vấn xem sao, rồi trực tiếp hẹn thời gian
với bác sĩ Nhiếp.”
Gác điện thoại xuống, nhưng cô không có dũng khí gọi điện cho Nhiếp
Vũ Thịnh, sau khi đã chọc giận anh như vậy. Cô biết rõ ràng lần trước cô
tìm anh đòi tiền, đã làm cho anh phẫn nộ đến cực điểm. Cô không còn mặt
mũi nào, cũng không có dũng khí gọi điện cho Nhiếp Vũ Thịnh, càng
không dám đến bệnh viện tìm anh.
Sắp hết giờ làm, phía bệnh viện lại gọi điện thoại tới khiến Quản lý
cũng phải đưa mắt nhìn cô. Đàm Tĩnh biết trong giờ làm việc không được
nghe điện thoại, nhưng điện thoại từ bệnh viện gọi đến, chẳng ai nỡ cấm cô
nghe. Cô đành cắm đầu rảo bước đi về phía điện thoại.
“Xin chào, tôi là Đàm Tĩnh.
Đầu dây bên kia im lặng một giây, nhưng ngay sau đó, cô nghe thấy một
giọng nói vừa lạ vừa quen: “Xin chào, tôi là Nhiếp Vũ Thịnh.”
Cô ngây người, có nằm mơ cô cũng không nghĩ giờ phút này lại nghe
được giọng nói của anh. Bàn tay cô nắm chặt lấy ống nghe đến toát cả mồ
hôi, cô chột dạ nhớ đến câu nói Tôn Chí Quân tối qua, không khỏi sợ hãi.
Nhưng giọng nói của Nhiếp Vũ Thịnh rất lạnh lùng, chỉ thuần túy một
giọng điệu công việc: “Chiều nay, đồng nghiệp của tôi đã gọi điện cho cô,