lại khiến Đàm Tĩnh lạnh cả gáy. Anh ta nói: “Chẳng phải cô đang lo không
có tiền chữa cho con đó sao? Nhiếp Vũ Thịnh có đầy tiền, bố hắn càng
nhiều tiền hơn, sao cô lại bỏ qua hai vị thần tài đó mà không chịu nghĩ cách
gì đi?”
Đàm Tĩnh cúi đầu, giọng cũng trầm xuống: “Rốt cuộc anh muốn thế nào
đây?”
“Tôi chẳng thế nào hết. Đàm Tĩnh, cô hãy nhớ rằng, là cô nợ tôi, chứ
không phải tôi nợ cô.”
Là cô nợ tôi, chứ không phải tôi nợ cô.
Đến tận hôm sau, câu nói này vẫn còn văng vẳng bên tai Đàm Tĩnh.
Cô đã sức cùng lực kiệt, mệt mỏi lắm rồi. Tôn Chí Quân nói xong câu
này, cũng không lên nhà mà quay người đi thẳng. Đàm Tĩnh hết sức lo sợ,
không biết anh ta sẽ đi đâu, liệu có làm chuyện gì không. Tiếc rằng cô đuổi
theo không kịp, chờ khi cô định thần lại, chạy đến cổng khu chung cư, hai
bên vẫn đông nghịt người ăn thịt nướng, Tôn Chí Quân đã mất tăm mất
dạng.
Đàm Tĩnh buồn bã trở về nhà, đi tắm. Tắm xong, cô nhìn đĩa đậu bên
cửa sổ đã mọc mầm dài khoảng 3cm, ngày mai đón Bình Bình về nhà, thế
nào thằng bé cũng sẽ hỏi mầm đậu mọc ra rồi, sao bố vẫn chưa về nhỉ? So
với câu hỏi của Bình Bình thì câu nói cuối cùng của Tôn Chí Quân còn
khiến cô lo lắng hơn. Con người Tôn Chí Quân làm việc không hề phân
trắng đen, cô thật sự rất lo anh ta sẽ gây họa.
Thế nên, hôm sau ở cửa hàng, bỗng nhiên nhận được điện thoại từ bệnh
viện gọi tới, cô sợ thót cả tim.
Đối phương rất tự nhiên xác nhận thân phận của cô: “Chị là mẹ của
cháu Tôn Bình đúng không ạ? Bệnh án của Tôn Bình có đăng ký ở chỗ
chúng tôi.”