NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC - Trang 242

Nhiếp Vũ Thịnh vừa mổ xong thì bị gọi đi. Bình thường anh vẫn có thói

quen ở lại chờ khâu lại vết mổ xong mới đi. Nhưng hôm nay trợ lý của anh
mới khâu được hai mũi, y tá đã chạy vào thông báo bên phòng Cấp cứu có
việc gấp cần tìm anh nên anh đành ra trước, đi rửa tay, cởi áo phẫu thuật rồi
tới phòng Cấp cứu. Phòng Cấp cứu lúc nào cũng ồn ào như thế, âm thanh từ
đủ các loại máy móc, tiếng bệnh nhân rên rỉ, tiếng bác sĩ xôn xao… Bác sĩ
Lý trán mướt mát mồ hôi vừa thấy anh liền kéo lại: “Bệnh nhân của anh,
giao cho anh đấy!”

“Cái gì?”

“Tôn Bình, bệnh nhân hạng mục CM của cậu.”

Nhiếp Vũ Thịnh sững người, nhìn đứa bé sắc mặt xám xịt nằm trên

giường. Vì tim không bơm đủ máu nên cả gương mặt nó tím tái lại, dưới
mặt nạ ôxy trông lại càng thêm yếu ớt.

Bác sĩ Lý nhanh chóng nói lại tình hình dùng thuốc và nhịp tim của

bệnh nhân rồi đi cấp cứu cho người khác.

Mọi việc bác sĩ Lý làm đều đúng, Nhiếp Vũ Thịnh nhìn màn hình thiết

bị thấy không cần phải dùng thêm thuốc gì nữa, bèn hỏi y tá: “Người nhà
bệnh nhân đâu?”

“Ở đằng kia ạ.”

Anh thấy Đàm Tĩnh cúi đầu ngồi đó, có lẽ không còn sức đứng dậy nữa,

bên cạnh cô, một người phụ nữ đi cùng đang ra sức an ủi. Chân cô có đến
mấy vết thương lớn đang chảy máu, cô không xỏ dép, chỉ để chân trần giẫm
lên trên dép. Máu đã nhuốm cả nửa chiếc dép dưới chân cô, vậy mà vết
thương vẫn không ngừng chảy máu, xem ra đã bị thứ gì đó rạch phải.
Nhưng dường như cô không còn cảm giác gì nữa, chỉ ngây ngẩn nhìn ngón
tay mình.

Nhiếp Vũ Thịnh gắng lấy giọng thật bình tĩnh: “Người nhà của Tôn

Bình.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.