học mở đèn, cô giáo vuốt tóc cô, dịu dàng dỗ: “Con ngoan nhé, về cùng dì
Tễ, mẹ con bận không đến đón con được.”
Hôm đó mẹ Đình Đình đèo cô trên xe đạp về nhà, Đàm Tĩnh vẫn nhớ
gió rất mạnh, mẹ Đình Đình lấy khăn của mình quàng cho cô, vừa gắng sức
đạp xe vừa hỏi tối nay ăn trai nấu trứng được không. Đình Đình lớn hơn cô
hai tuổi, đã học lên tiểu học, đang nhoài người ra bàn làm bài tập. Mẹ Đình
Đình vừa vào nhà, liền đưa cho Đàm Tĩnh một quyển truyện tranh đọc giết
thời gian rồi vội vã xuống bếp làm cơm. Đàm Tĩnh thích xem truyện tranh
nên ngồi rất ngoan. Lúc ăn cơm, mẹ Đình Đình múc hết trai nấu trứng cho
Đàm Tĩnh, không chia cho Đình Đình. Ăn cơm xong mẹ Đình Đình còn
tắm cho Đàm Tĩnh, hôm đó cô ở nhà Đình Đình. Sáng hôm sau mẹ mới đến
đón cô. Cô thấy hai mắt mẹ sưng đỏ, tóc tai rối bời, không biết đã xảy ra
chuyện gì. Rất lâu rất lâu về sau cô mới biết bố mình đã đi rồi, không phải
đi, mà là chết rồi.
Từ đó ánh mắt thầy cô nhìn cô đều mang chút thương hại. Tuy bạn học
không bắt nạt cô nữa, nhưng cũng không xảy ra những tình tiết cũ rích như
trên phim ảnh, cô và các bạn khác cũng chẳng có khác biệt gì nhiều. Thời
đó điều kiện gia đình của mọi người tương tự nhau, tuy gia đình cô khó
khăn hơn những gia đình có cả hai bố mẹ công chức, nhưng hàng xóm xung
quanh đều nhiệt tình giúp đỡ, cuộc sống cũng không đến nỗi chật vật cho
lắm.
Mẹ cô là giáo viên âm nhạc, có thể làm thêm bên ngoài. Bà đến dạy
nhạc ở nhà Nhiếp Vũ Thịnh, cũng là để kiếm thêm. Ban đầu khi mới gặp
Nhiếp Vũ Thịnh, Đàm Tĩnh chưa bao giờ mơ tưởng tới tương lai. Cô luôn
nghĩ mình nên giống như các bạn khác trong lớp, học tập chăm chỉ, thi đỗ
đại học rồi sống một cuộc sống bình thường. Hồi đó thích và yêu là chuyện
rất trong sáng. Mãi đến khi bị mẹ phản đối, cô mới cảm thấy mình đã vấp
phải khó khăn đầu tiên trong đời.
Lý do mẹ cô phản đối rất đơn giản: tuổi còn nhỏ. Đàm Tĩnh nghĩ mẹ nói
cũng có lý, ban đầu mẹ khuyến khích cô và Nhiếp Vũ Thịnh trao đổi qua