NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC - Trang 353

Thịnh Phương Đình nghĩ ngợi một chút rồi đáp: “Nói thật, tôi chướng

mắt Nhiếp Đông Viễn lâu rồi. Chắc cô cũng biết, ông ta khởi nghiệp từ
ngành hàng tiêu dùng nhanh nhưng danh tiếng của ông ta trong ngành cũng
chẳng ra gì. Nếu có thể khiến ông ta mất đi thứ gì đó, tôi thấy rất vui.”

Đàm Tĩnh thắc mắc nhìn Thịnh Phương Đình, chỉ thấy vẻ mặt anh ung

dung, dường như những lời nói vừa rồi chỉ là đùa vậy. Có lẽ vì điều hòa
trong phòng để hơi thấp, Đàm Tĩnh chợt lạnh toát sống lưng. Cô đoán:
“Anh cũng là con của người trong xưởng Lão Tam sao?”

“Xưởng Lão Tam gì?”

“Không có gì.” Đàm Tĩnh cụp mắt, nói, “Tôi hỏi ngớ ngẩn ấy mà.”

Thịnh Phương Đình thoáng trầm mặc, lại hỏi tiếp: “Cô có thể cho tôi

biết rốt cuộc cô và Nhiếp Vũ Thịnh trước đây là thế nào không?”

Đàm Tĩnh ngước mắt nhìn anh, hỏi: “Anh chỉ đơn thuần là tò mò thôi

sao?”

“Không, tôi muốn tìm hiểu kỹ đối thủ, nếu cô cần tôi tiếp tục giúp đỡ,

nếu cô thật sự muốn kiện nhà họ Nhiếp thì chúng ta bắt buộc phải hiểu rõ
về đối thủ.”

Đàm Tĩnh bất giác thở dài, nên kể thế nào đây? Đó là chuyện cô đã

chôn sâu tận đáy lòng, không bao giờ muốn nhớ lại nữa.

CHƯƠNG 18

Trong ấn tượng của Đàm Tĩnh thuở nhỏ, bố chỉ là một khái niệm quá

đỗi mơ hồ. Hồi học mẫu giáo, có một hôm không có ai đến đón, cô giáo
phải ở lại cùng cô rất lâu mới thấy cô hàng xóm, mẹ của Tôn Đình Đình vội
vội vàng vàng đến đón. Đàm Tĩnh thấy mẹ của Đình Đình nói nhỏ gì đó với
cô giáo, cô giáo bèn giao cô cho mẹ Đình Đình. Lúc đó trời đã tối, trong lớp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.