“Nhà họ Nhiếp cũng không muốn, dù sao cũng là con ngoài giá thú, họ
sẽ không muốn công khai đâu. Dù ra tòa ly hôn chia tài sản, họ cũng muốn
âm thầm thực hiện, huống hồ tình huống khó xử này.”
Đàm Tĩnh hoàn toàn rối loạn, cô giơ hai tay lên bưng lấy mặt: “Tôi phải
làm sao đây?”
“Cô đừng gặp người họ Nhiếp, mọi việc cứ để luật sư đi đàm phán.
Chắc chắn đội ngũ luật sư bên đối phương sẽ rất lợi hại, cô phải chuẩn bị
tâm lý đấy.”
“Tôi chỉ muốn giữ con…”
“Thế nên cô phải đòi tài sản, vì khi họ chia một phần cổ phần cho con
trai cô, nếu cô là người gihì trước lúc Bình Bình tròn mười tám tuổi cô sẽ
có quyền bỏ phiếu thay nó. Chắc chắn Nhiếp Đông Viễn không muốn nhìn
thấy cô trong cuộc họp cổ đông, ông ta sẽ nghĩ mọi cách để không chia cổ
phần cho con cô, vậy thì cô có cơ hội giành quyền giám hộ rồi.”
“Nhất định phải như vậy sao?”
“Cũng không nhất định.” Thịnh Phương Đình nói, “Hay là cô thương
lượng với Nhiếp Vũ Thịnh vậy, mọi người cùng giải quyết vấn đề trong hòa
bình.”
“Tôi không thể gặp anh ta thương lượng được.” Đàm Tĩnh lí nhí, “Tôi
không muốn nhìn thấy anh ta nữa.”
“Thật ra cô chỉ cần làm bộ cứng rắn hơn một chút, có lẽ người nhà họ
Nhiếp sẽ biết khó mà rút lui.” Thịnh Phương Đình nói, “Nhiếp Đông Viễn
sẽ không để bản thân chịu thiệt đâu, nếu thấy ảnh hưởng đến lợi ích căn
bản, có lẽ ông ta sẽ từ bỏ.” Anh ngừng một chút rồi nói, “Có cần luật sư hay
không phải xem ý cô thế nào. Nếu cô đồng ý, tôi sẽ gọi cho luật sư tôi
quen.”
“Giám đốcThịnh, tại sao anh lại giúp tôi?”