không thể nhịn được nữa. Kể cả không được tuyển vào vị trí trợ lý hành
chính, cô cũng định xin nghỉ.
May mà chuyện cô lo lắng không xảy ra, quá trình phỏng vấn rất thuận
lợi, phỏng vấn cô là giám đốc phòng nhân sự, họ Thư. Cô ta trông có vẻ
thông minh tháo vát, người lại rất nhã nhặn, chỉ hỏi cô mấy câu, rồi kêu cô
dùng máy tính đánh một văn bản bằng tiếng Anh, là coi như đã đạt yêu cầu.
“Được rồi, ngày mai cô có thể đến đi làm, tôi sẽ thông báo cho phòng
hành chính làm thẻ ra vào cho cô, chín giờ sáng ngày mai cô trực tiếp đến
phòng nhân sự trình diện là được rồi. Về phía cửa hàng, tôi hy vọng cô xử
lý đơn giản, xin nghỉ việc luôn, như vậy sẽ tránh được những phiền hà
không cần thiết.”
Đàm Tĩnh không ngờ lại đơn giản như vậy, vội hết lời cảm ơn. Lúc cô
cười, mắt và lông mày cô cong cong, như thế mới giống tuổi thật trên hồ sơ.
Thư Cầm thầm nghĩ, một người phụ nữ hai mươi sáu tuổi, chồng lái cần cẩu
ở nhà kho của một công ty, còn có một cậu con trai sáu tuổi, trông thế nào
cũng chỉ là một phụ nữ làm thuê bình thường. Ngoài việc làm ở cửa hàng
sáu năm liền không chuyển chỗ khác, ngoài việc trình độ tiếng Anh kha khá
ra, thực sự không th có gì đặc biệt.
Thịnh Phương Đình mất bao công sức quyết điều người này lên làm trợ
lý hành chính, rốt cuộc là vì mục đích gì chứ? Đàm Tĩnh trông cũng khá
đẹp, tuy cuộc sống vất vả khiến cô già hơn tuổi, nhưng vẫn có thể nhìn ra
nét đẹp năm xưa, chỉ cần an dưỡng vài năm, trang điểm một chút, chắc chắn
sẽ là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành – không lẽ Thịnh Phương Đình
lại thích cô ta?
Không thể như thế được, Thư Cầm thầm phản đối.
Thư Cầm đưa hồ sơ của Đàm Tĩnh cho trợ lý mang đi lưu trữ, rồi đích
thân gọi điện cho Thịnh Phương Đình, thông báo chuyện của Đàm Tĩnh đã
giải quyết xong.