“Hôm kia tôi làm hai ca liền, theo quy định thì có thể đổi ca để nghỉ
ngơi.”
“Thế cũng không được.” Quản lý cười nhạt, “Tháng này cô xin nghỉ có
việc đến ba lần rồi, nếu muốn đổi ca, trừ phi cô không làm nữa.”
Thấy anh ta vô lý như vậy, Đàm Tĩnh tức giận nói: “Tuy tôi chỉ là thu
ngân, nhưng công ty có quy định, anh không cđuổi tôi. Anh muốn ép tôi
thôi việc, tôi cứ không thôi đấy.” Cô ra chỗ điện thoại gọi điện cho Cửa
hàng trưởng, Cửa hàng trưởng đồng ý ngay, cô khéo léo không nhắc đến
chuyện Quản lý không cho mình đổi ca, chỉ nói: “Hay anh nói với Quản lý
Bàng một câu ạ?”
“Được, cô nói anh ta nghe điện thoại đi.”
Đàm Tĩnh đặt ống nghe sang bên cạnh, gọi Quản lý nghe điện thoại,
Quản lý không ngờ cô lại gọi cho Cửa hàng trưởng, không biết làm thế nào,
nghe xong điện thoại, chỉ biết hầm hầm tức giận nhìn Đàm Tĩnh. Đàm Tĩnh
không nói gì, cúi đầu làm việc của mình.
Lúc tan làm ở trong phòng thay đồ, mấy chị em phụ nữ trong cửa hàng
đều tranh nhau khuyên cô: “Cần gì phải đối đầu với Quản lý Bàng như vậy,
anh ta là Quản lý, làm khó cho cậu, cậu chỉ có đường chết”. “Đúng đấy,
Cửa hàng trưởng dù sao cũng ít khi đến cửa hàng, những chuyện thông
thường đều do Quản lý quyết định, cậu đắc tội với anh ta, về sau làm thế
nào?” “Vương Vũ Linh đi rồi, Lương Nguyên An cũng đi rồi, một mình cậu
làm sao mà đấu lại với Quản lý Bàng được…”
Mấy chị em ấy đều muốn tốt cho cô, nên cứ nói mãi không thôi. Đàm
Tĩnh chỉ im lặng không đáp, không phải vì có thể chuyển lên tổng công ty
mà cô ra đòn này, dù sao thì vẫn chưa phỏng vấn, đâu có chắc 100%?
Chẳng qua cô không thể chịu nổi nữa, gã Quản lý Bàng này chiếm hết công
lao về mình đã đành, còn qua cầu rút ván, hết lần này đến lần khác muốn
đuổi việc cô, suốt ngày làm khó cho cô, dù có tốt tính đến đâu, cô cũng