chuyện trả thêm tiền nữa. Cô năn nỉ mãi để bà cụ nhận số quà vặt cô mua
cho Mai Mai, rồi viết cả số điện thoại mới đưa cho bà cụ, sau đó mới bế
Bình Bình về.
Trên đường đi, Bình Bình tò mò hỏi: “Mẹ ơi, mẹ đổi việc mới thật rồi
ạ?”
“Ừ!”
“Thật là mẹ chỉ cần làm ban ngày thôi ạ?”
“Đúng vậy!”
“Thế các buổi tối đều có thể đón con về nhà á?”
“Đúng rồi!”
Bình Bình reo lên, rồi hỏi: “Mẹ mua di động rồi ạ? Cho con xem một
chút được không ạ?”
“Được.” Đàm Tĩnh rút điện thoại từ trong túi ra. Tôn Bình cẩn thận cầm
điệ thoại trên tay, ngắm nghía một hồi, rồi toét miệng cười: “Mẹ, sau này
con có chuyện gì, có thể gọi điện cho mẹ rồi?”
“Đúng vậy! Sau này có chuyện gì, có thể gọi điện cho mẹ rồi!” Đàm
Tĩnh ôm cậu bé vào lòng nói, “Mẹ được tăng lương rồi, đợi mẹ để dành đủ
tiền, sẽ có thể chữa bệnh cho Bình Bình.”
“Khỏi bệnh là có thể đi học rồi.”
“Khỏi bệnhBình Bình có thể đi học!” Đàm Tĩnh thơm vào má con.
Cuộc đời, cuối cùng cô cũng sắp được mở mày nở mặt rồi.
Vương Vũ Linh đừng dưới lầu chờ họ, nhìn thấy hai mẹ con, liền cười
hì hì tiến lại đỡ lấy Bình Bình, rồi hỏi Đàm Tĩnh: “Chúng ta đi đâu đây?”
“Lương Nguyên An đâu?” Đàm Tĩnh hỏi, “Cậu cãi nhau với anh ấy à?”